Edit: Trần
“Nhưng Vương đã ở trong đó một ngày một đêm, chúng ta không thể đợi thêm được nữa!” Rút hai lưỡi dao ra khỏi tay áo, Bỉ A Đa La quay đầu nhìn Tùy Hi.
“Không được hành động thiếu suy nghĩ!” Khẽ nhăn mày, Tùy Hỉ trầm giọng nói: “Mọi người trước tiên đừng vội vọng động. Yêu Vương đang ở đây, nói như vậy thập đại sát vật đều là yêu vật tu hành đắc đạo hơn ngàn năm. Trước hết chúng ta nên diệt trừ mấy con yêu vật này để Vương ở trong trận có thể nhẹ nhàng hơn chút. Mâu Chân, nhân cơ hội này ngươi phải tìm ra vị trí của cửa sinh!”
“Kế này có thể làm được!” Gật gật đầu, Thường Túy cầm ống tay áo che kín mũi và miệng: “Ta sắp bị thối chết rồi, mọi người nhanh lên xem nào, đầu tiên trừ khử mấy con yêu vật này để mọi người thoáng khí dễ thở chứ?”
“Được rồi, mọi người phân công nhau ra làm việc!”
“Này!” Mùi hoa từ đâu kéo tới, xua tan bớt đi mùi tanh hôi, Thường Túy chắn trước mặt Tùy Hỉ, tươi cười mị hoặc mà nói: “Ta đi hướng Tây Nam! Ngươi là tùy thị thủ tịch* của Vương, yêu vật trấn giữ ở phương bắc rất lợi hại, ngươi đi đối phó với nó đi!” (Thủ tịch: Cấp cao nhất)
Hồng ảnh chợt lóe, Thường Túy cũng không đợi Tùy Hỉ trả lời, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.
Một bàn tay dày rộng mà hữu lực vỗ vào vai Tùy Hỉ, là Thường Hữu vẫn luôn trầm mặc ít lời.
“Chú ý che kín miệng mũi lại! Bàn tay sắt cứng như kim cương bóp bóp bả vai Tùy Hỉ, Thường Hữu lộ ra ánh mắt đồng Tình: “Ta và Thường Túy mới từ phương bắc tới đây, yêu vật trấn giữ chỗ đó là một con chồn hôi tu hành ngàn năm…” (Trần: Khổ thân anh :)) )
***************************
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi vài ba chiếc lá khô bay đến bên chân, con lừa nheo hai mắt nhìn phương xa, đám mây dày đặc bị gió thổi phủ kín khắp bầu trời, mang theo một tia khí tức quỷ dị.
Đó là một hiệu lệnh, hiệu triệu, mà con người không thể nghe thấy, ma cũng không nghe được, mà nghe thấy được nó, chỉ có yêu!
Đứng thẳng người, con lừa kiễng chân nhìn về phía xa, mặc cho đám lông bờm bị gió thổi bay loạn lên, như thể hiện sự sốt ruột và khủng hoảng ở đáy lòng.
“Tụ yêu kỳ?” Trong đôi mắt thật to của con lừa hiện lên một tia bi thương, con lừa đau lòng cúi thấp đầu xuống, giống như một người bị đánh một gậy thật mạnh vào đầu.
“Vương, điều thần lo lắng rốt cuộc cũng biến thành sự thật! Năm trăm năm trước ngày không chịu xuất binh tiêu diệt Hiên Viên Hận Thiên, mà nay lại chỉ vì Đại vương tử tâm phù khí táo* đi khiêu khích cánh chim đã cứng cáp của hắn. Aiz, Yêu tộc bây giờ chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng. (Tâm phù khí táo: Tính tình nóng nảy, bộp chộp)
Tiếng thở dài nặng nề khẽ vang lên trong gió, vừa bi thương mà cũng đầy bất đắc dĩ, con lừa lắc lắc đầu, như muốn vẩy đi đám u uất đè nén trong đáy lòng, lúc ngẩng đầu lên lại hơi giật mình, trong đôi mắt con lừa hiện lên tia sáng mỏng manh, là một thứ hi vọng yếu ớt.
“Nhị vương tử, mong người có thể đến kịp, cũng chỉ mong thần không đánh cuộc sai – - nhân loại kia, là uy hiếp của hắn!
Gió thổi mây phun, một thân ảnh nho nhỏ chậm rãi đi trên bãi đất hoang này, cố sức mà gian nan, cố gắng né tránh những bụi và cành cây khô bị lửa cháy rụi, động tác chậm chạp ngốc ngếch, nhưng khóe môi con lừa lại bất chi bất giác giương lên, ánh sáng trong mắt cũng càng ngày càng sáng.
“Ngươi đã đến rồi?” Nhìn Tôn Đường Đường đến càng lúc càng gần, con lừa nhanh chóng bình ổn tâm trạng của mình, đứng trang nghiêm, chỉ chờ nàng đến hỏi cái vấn đề trong dự kiến của mình.
Gật gật đầu, Đường Đường nhíu mi nói: “Lừa – - Thanh Lam, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi biết đám người Mâu Chân đi đâu không?”
Ta tên là Húc Thanh Lam!” Chuyển tầm mắt, con lừa hơi khó chịu khi phải cố gắng duy trì khuôn mặt bình tĩnh: “Bọn họ đi tấn công Bắc Ma Vực, tấn công Bắc Thứ Ma, muốn nhất thống Ma giới!”
“Nhất thống Ma Giới?” Giữa đôi mắt hạnh hiện lên một tia lo âu, Đường Đường đi đến đứng đối diện với mặt con lừa, nhìn thẳng vào đôi mắt lừa đạm mạc kia, “Đại thúc cũng đi sao?”