Edit: Trần.
“A!”
“Cẩn thận!”
Giữa những tiếng kêu sợ hãi, thanh âm kêu gào điên cuồng của Trọng Lê phá lệ rõ ràng, liều lĩnh khiến người ta chán ghét, “Chúng ma đừng nên kinh hoảng! Có bổn vương ở đây, sẽ khiến cho Hiên Viên cuồng tặc này thi cốt không còn…”
Hừ!” Bắc Thứ Ma vẫn còn đang nằm trên mặt đất nhịn không được mà cười trào phúng. Cười chính mình, cười tên Trọng Lê luyên thuyên không biết sống chết kia. Giá để cho chính hắn nhận lấy một kiếm của Hiên Viên Hận Thiên, chỉ sợ sẽ bị chém đến phun ra yêu nguyên*, hồn phi phách tán cũng không chừng. (Tớ nghĩ nó nghĩa là viên nội đan của yêu quái).

Có tiếng bước chân truyền đến, một mũi kiếm lạnh băng dí sát vào mặt, Bắc Thứ Ma nghe thấy thanh âm của Hiên Viên Hận Thiên vang lên trên đỉnh đầu mình, ngữ điệu lãnh khốc trước sau như một, không có niềm vui khi giành chiến thắng trong cuộc chém giết, cũng không có điên cuồng khi một kích đắc thủ, chỉ là lạnh lùng hỏi một vấn đề khiến người ta rối rắm đến cực điểm – -
“Chết, hay hàng?”
Trái tim căng thẳng, Bắc Thứ Ma há miệng thở dốc, sau đó lại khép lại miệng, từ từ nhắm chặt hai mắt, giống như dùng hết sức lực toàn thân mà rít qua kẽ răng – -
“Hàng!”
“Phế vật!” Trên tường thành, Trọng Lê cười trào phúng nói: “Xem ra Bắc Thứ Ma ngươi cũng chẳng có bản lĩnh gì, có thể mất mặt mà nói ra chữ “Hàng!” này, bản lĩnh có thể nói là trong thiên hạ có một không hai, không người địch lại, hừ…”
Mở to hai mắt đờ ra nhìn phương xa, Bắc Thứ Ma không nhúc nhích một chút nằm phủ phục trên mặt đất,
như thể tôn nghiêm, vinh nhục, lửa giận hay sinh mệnh đều bị lấy mất, chỉ còn lại thể xác yếu đuối mà vô dụng, không có chút sức phản kháng.
Thu lại trường kiếm, Hiên Viên Hận Thiên xoay người đi về phía tòa thành cao ngất kia. Trọng Lê khoanh tay đứng trên bức tường, cười đến vẻ mặt âm trầm, cứ như việc Bắc Thứ Ma lên chiến trường phản chiến đều không hề nằm ngoài ý muốn, mà ngược lại còn có chút bình tĩnh ung dung và đắc ý.
“Ông – -” Thanh trường kiếm bỗng dưng phát ra một tiếng ngâm nhẹ, đôi lãnh mâu của Hiên Viên Hận Thiên khẽ nhíu lại, trong lòng mơ hồ cảm giác có chỗ không đúng.

Quả nhiên, một cơn gió lốc sắc bén đột nhiên đánh tới phía sau lưng, dòng khí mạnh mẽ mang theo sát khí một kích tất trúng thoáng chốc phá vỡ hộ thân ma khí bên ngoài cơ thể.
Hiên Viên Hận Thiên bước mạnh ra sau, trường kiếm phản kích, nhưng cơn lốc quỷ dị lúc tán đi, lúc ngưng tụ lại, giống như dòng khí có ở mọi chỗ, lại vô hình vô tướng, giảo hoạt khó liệu, như nước chảy chém mãi không ngừng.
Trường bào trên lưng bị xé rách, máu tươi phun ra, một vết máu dữ tợn chậm rãi loang ra trên lưng.
Trên tường thành, Trọng Lê đắc ý cuồng tiếu, trong đôi mắt xanh biếc yêu nghiệt lóe ra những tia sáng âm ngoan, hắn lấy ra một lá cờ màu vàng từ bên hông.
“Ha ha ha ha, Hiên Viên Hận Thiên!” Vốn nằm úp sấp trên mặt đất, Bắ Thứ Ma vốn còn nửa cái mạng lại đột nhiên mất đi bóng dáng, tiếng cười thô ráp từ bốn phương tám hướng đồng thời vang lên, không rõ đâu là thật, đâu là giả.
“Ngươi tưởng rằng bổn tọa quả thật không chịu nổi một kích hay sao?”

Trường kiếm nhanh chóng chém về phía thanh âm truyền đến, nhưng lại chỉ có gió lạnh gào thét và tiếng ngâm đầy phẫn nộ của Đế Thiên. Hiên Viên Hận Thiên cất kiếm, nghe thấy thanh âm Bắc Thứ Ma cười đắc ý vang lên sau người.
“Chẳng qua bổn tọa muốn cho đám tiểu yêu này một cơ hội, trước dùng Thập Thương Thập Sát trận vây khốn ngươi, sauu đó mới chậm rãi xé nát ngươi, cho đám yêu vật này cắn nuốt tu hành. Ha ha ha, Trọng Lê, tế cờ!”
Một trận gió lại xuất hiện, cánh tay cầm kiếm của Hiên Viên Hận Thiên bị thương, hắn trông thấy một lá cờ màu vàng đầy mùi máu tanh xuất hiện trong gió rồi đột nhiên mở rộng ra, theo gió mà lớn dần lên, che khuất cả bầu trời.
Tiếng gió đột nhiên biến đổi, muôn vàn tiếng vang ở khắp nơi theo gió bay tới, tiếng cây cối bi thương gào thét, tiếng chim hót thê lương, núi non giận giữ, nước chảy điên cuồng…
Vạn vật trong thế gian đều có thanh âm của chính mình, loại thanh âm đoạt hồn, chấn động lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play