Edit: Trần.
“Sao rồi, có chuyện gì xảy ra?” Nhăn nhăn mi trừng mắt nhìn Thường Túy, lại quay đầu nhìn Mâu Chân, Đường Đường duỗi cánh tay, dùng mấy cái “móng vuốt” vừa bẩn vừa đen kéo ống tay áo trắng muốt không một hạt bụi của Mâu Chân, đại thúc hắn – -
“Tôn cô nương!” Thanh âm vẫn dịu dàng như trước, chỉ là trong nét ôn nhu tươi cười như mặt hồ yên ả lại mang theo chút lo lắng, Mâu Chân khẽ cau mày nhìn “Bùn trảo” của Đường Đường, nhẹ giọng nói: “Đừng hỏi nữa, nghe lời Thường Túy đi!”
Nàng quay đầu, nhìn khuôn mặt Thường Túy đầy vẻ đắc ý nhìn mình, Đường Đường yên lặng thả lỏng nắm tay, xoay người đi về phía đại điện.
Chắc chắn là đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra, chẳng qua bọn họ không muốn nói với mình mà thôi.
“Ê này, nữ nhân ngu ngốc kia!” Tiếng con lừa khàn khàn truyền đến từ phía sau, Đường Đường lên tiếng trả lời, chợt thấy một vật thể sáng loáng bay tới, rơi trên mặt đất tạo thành âm thanh “Loảng xoảng!”. Là cái đèn chết tiệt kia.
“Nhớ cho kĩ, ta tên là Húc Thanh Lam. Miễn cưỡng đứng dựa vào vách kết giới để ổn định cơ thể, vẻ mặt con lừa trịnh trọng mà trang nghiêm nói.
Hơi hơi sửng sốt, Đường Đường cúi người nhặt lên ngọn đèn đã nguội, dùng ngữ khí cũng nghiêm túc không kém nói: “Ta là Tôn Đường Đường!”
Yên lặng một hồi, người và lừa yên lặng đối mặt. Thu lại loại cảm giác như tìm được tri kỉ, Đường Đường mỉm cười khoát tay áo, xoay người rời đi.
“Chậc chậc, không ngờ thừa tướng Yêu giới bị Vương nhốt suốt năm trăm năm cũng không hề nói một lời, cuối cùng lại cúi đầu trước một nhân loại. Lười biếng phủi phủi bụi trên ống tay áo, Thường Túy trào phúng nói: “Ngươi nói cho nàng tên của ngươi, chẳng lẽ là chuẩn bị để sau này cung cấp cho nàng sử dụng, dựa vào nàng triệu hoán sao?
Không trả lời, con lừa chỉ yên lặng chuyển tầm mắt, như cam chịu, hoặc là lười đáp lại, trầm trầm trước sau như một.
“Xuy!” Không kiêng nể gì cười giễu cợt, thân mình Thường Túy khẽ động, như tật phong cuốn qua đồng bằng, thoáng chốc không thấy bóng dáng. (Tật phong: Cơn gió lớn)
Mày rậm nhăn lên, Thường Hữu gật gật đầu với Mâu Chân, cũng ẩn thân rời đi. Chỉ còn lại Đường Đường và Mâu Chân đứng trong bãi đất toàn tro rơm rạ, hai người một trước một sau yên lặng không nói gì chậm rãi đi về đại điện nguy nga mà lạnh lẽo…
Trăng non lẳng lặng hiện lên phía bầu trời đêm, lạnh lùng nhìn xuống vùng đất hoang vu không một bóng người, con lừa rốt cuộc không cố gắng được nữa ầm ầm ngã xuống, nhưng trong đôi mắt lừa thật to bỗng dưng hiện lên một vầng sáng quỷ dị, như hưng phấn, lại như chột dạ.
Một tiếng nứt rất nhỏ vang lên, trong bóng đêm không người càng rõ ràng hơn, hàng rào hình tròn vây quanh con lừa bỗng nhiên thoáng hiện ra. Vết rách rất nhỏ trên bức tường dần dần kéo dài, mở rộng ra, như một loại thực vật nguy hiểm phát triển rát nhanh, khuếch đại từng nhánh cây của mình, cho đến khi – - “Rầm” một tiếng, kết giới sụp đổ hoàn toàn.
Con lừa không thể kìm nén mà phát ra tiếng cười nhẹ, lại động đến miệng vết thương khiến đau rủ rẩy cả người.
“Ha ha, Hiên Viên Hận Thiên, ngươi vẫn chưa ý thức được rằng nữ nhân kia có thể ảnh hưởng đến ngươi đi? Ha ha, khụ khụ…”
Vì nàng, ngươi cư nhiên lại gấp gáp đến mức vội vàng ra tay, ngay cả chém phải kết giới của mình cũng không biết, ha ha, ha ha ha ha…”
“Húc Thanh Lam ta sở dĩ không tiếc bán rẻ tôn nghiêm của mình ột nữ nhân nhân loại dùng, chính là vì muốn trông chừng hộ nhược điểm của ngươi! Khụ khụ, chỉ cần Húc Thanh Lam ta còn một hơi thở, Hiên Viên Hận Thiên, ngươi đừng vọng tưởng mà chiếm được yêu giới!
Mây mù dày đặc che khuất mặt trăng, cả trời đất chìm trong bóng đêm không chút ánh sáng, một ngôi sao cô đơn treo ở phía cuối chân trời, lóe ra chút ánh sáng mờ mờ.
Bóng đêm tối tăm, Màu tím đen là bầu trời đêm, màu đen sẫm là những dãy núi, còn có một vệt đen so với bầu trời đêm, so với núi non còn tối đen hơn, đen tuyền một mảng, là bóng Hiên Viên Hận Thiên.
Trong khung cảnh đó, một thân ảnh cũng màu đen đột nhiên thoáng hiện, một gối quỳ trên mặt đất, nhẹ giọng nói: “Vương!”