Edit: Trần
Nước dưới cầu đã khô hết, lộ ra đám bùn đất nứt toác màu vàng nâu. Một cái lều cỏ cực kì đơn sơ, đến nỗi nhìn như lung lay sắp đổ ở phía bên kia cầu, bên trong buộc một con – - lừa?
Xoa xoa mắt, Đường Đường có chút không dám tin vào ánh mắt của mình.
Con lừa! Một con lừa màu xanh lam, hơn nữa nó còn có biểu cảm?
Dưới trời chiều, bên trong lều cỏ, con lừa ngậm mấy cọng cỏ khô chậm dãi nhai nuốt, trên mặt dài ngoẵng của nó tràn ngập nỗi lo âu, như có vô hạn tâm sự, lại như một trí giả hiểu hết sự đời, nhiều lần trải qua đau khổ, từ đó mà thận trọng, sâu xa tự hỏi. Nhai nuốt, chẳng qua cũng chỉ là bản năng hành động của nó thôi (>”