Edit: Trần
Lãnh mâu nheo lại, Hiên Viên Hận Thiên cúi đầu nhìn vết sẹo trên mu bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn ngọn đèn dầu ở phía trước vẫn sáng quắc như cũ, nhớ tới thanh âm già nua đã từng nói: “Mang theo nó đi! Sẽ có một ngày, nó sẽ có ích ngươi!”
“Có ích? Có ích lợi gì?” Quay đầu, Hiên Viên Hận Thiêm chậm rãi đi tới bên giường đá.
Ánh sáng hôn ám từ ngọn đèn phía sau chiếu tới, che phủ Tôn Đường Đường đang cuộn tròn trên giường trong chiếc bóng của hắn, chỉ còn gương mặt ngủ say của nàng lộ ra bên ngoài, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt, miệng mũi, thậm chí cả khối bầm mới xuất hiện trên đầu nàng hiện ra một cách rõ ràng, ánh vào mắt của hắn.
Nhân loại, là một con người bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, nhưng nàng lại có thể đốt lên thanh tâm đèn, điều đó có nghĩa là, nàng được bảo vật mà chúng sinh trong lục giới đều muốn có nhận làm chủ nhân.
Cây đèn này trước đây để ở trước đại bi phật tọa* để tụ tập linh khí của thiên địa, tinh hoa của nhật nguyệt muôn đời mới trở thành thần khí, lúc trước nó bị vị kia mạnh mẽ ném ình, nhưng đèn không tiếp thụ mình trở thành tân chủ nhân của nó, hắn biết điều đó. (tọa: chỗ ngồi, hiểu ở đây là cây đèn đặt trước đài sen của Phật).
Nhưng hắn không cần muôn đời thần khí, càng không cần ngọn đèn nào chiếu sáng.
Lưng đeo cừu hận mà luân hồi sang kiếp khác, trong sinh mệnh của hắn chỉ có cô độc, hắc ám, lạnh lẽo và giết chóc. Đèn, đưa cho hắn cũng vô dụng, mà ánh sáng, lại càng vô dụng!
Sau khi chiếm được Vô Cực điện, hắn tiện tay ném thanh tâm đèn vào một khoảng trống trong điện các. Mà bây giờ, nơi đó đa bị ngũ đại hầu cận chất đầy thêm ngàn vạn cây đèn khác, cho dù có là đại từ đại bi Phật tổ tự mình đi tìm, cũng chưa chắc đã tìm được cây thanh tâm đèn đã bị năm tháng và tro bụi ăn mòn đến hoàn toàn thay đổi.
Chẳng qua, thanh tâm đèn tại sao lại chọn một con người bình thường không hề có tu vi hay linh tính làm chủ nhân?
Là do nàng có vận khí quá tốt, có thể lấy được cây đèn từ xó xỉnh nào đó, chịu sự hao mòn sau ngàn vạn năm đến nỗi hầu như không còn gì, cuối cùng “Đèn hỏng chọn bừa” lựa chọn một phàm nhân, lấy nàng làm điểm tựa để thoát khỏi cảnh nhơ nhác, bụi bặm ngày ngày.
Ánh mắt vừa động, Hiên Viên Hận Thiên đột nhiên phát hiện nữ nhân trước mắt cùng với hình ảnh lúc trước nhìn thấy trong thủy kính hơi có chút khác, hình như là – -
Trên trán thiếu mất một chỏm tóc!
Có lẽ là vì để lấy được thanh tâm đèn từ trên đầu xuống mới phải bất đắc dĩ cắt đi, khiến cho khối bầm vốn được che giấu đột ngột hiện ra, trông cực kì buồn cười!
“Hừ!” Một tiếng xuy nhẹ, không rõ là trào phúng hừ lạnh, hay là tiếng cười không tự chủ được bật ra, Hiên Viên Hận Thiên hờ hững xoay người, chuẩn bị rời đi.
Nếu thanh tâm đèn đã nhận nàng làm chủ nhân, như vậy cứ mặc kệ nó đi. Nào là chí bảo vô thượng, thánh vật tu hành, hắn căn bản chưa bao giờ đặt ở trong lòng.
“Này! Không được chết!” Tiếng khóc thương tâm từ phía sau truyền đến, làm bước chân Hiên Viên Hận Tiên đột nhiên ngừng lại, hắn cảm thấy thanh âm này quen thuộc đến cực điểm, như muốn phóng xuất chỗ sâu nhất trong kí ức phủ đầy bụi từ ngàn năm, vạn năm trước.
“Ông – -” Đế Thiên giữa cánh tay đột nhiên nóng lên, phát ra một tiếng ngâm nhẹ nhàng, giống như an ủi người còn đang trong giấc mộng.
“Đừng chết – -” Lại là một tiếng thì thầm, trong mộng Đường Đường cố gắng đưa tay, muốn đụng vào nam nhân đang nằm trên bãi đá, từ khóe mắt nước mắt không thể tự kìm chế cuồn cuộn chảy xuống, thấm ướt tóc mai trên trán.
Hiên Viên Hận Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Đường Đường, lãnh mâu không còn là đêm tối yên tĩnh, mà là thần sắc quỷ dị khó phân biệt.
Bỗng dưng, một tia sáng màu đỏ từ lòng bàn tay đột nhiên hiện lên, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía Đường Đường đang nằm trên giường.