Edit: Trần
Ngồi một mình trong bóng đêm, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi đưa tay xoa cánh tay phải.
Không biết là vì nguyên nhân gì, tối nay, Đế Thiên vốn vẫn ẩn trong cánh tay liên tục hưng phấn, phấn khích đến nỗi thân kiếm từng đợt nóng lên, nhưng không có làm bỏng da thịt, mà ngược lại rất ấm áp thoải mái.
Trong đôi lãnh mâu rốt cuộ nổi lên một tia dao động rất nhỏ, nhẹ đến nỗi không thể quan sát, lại thoáng nhanh trong giây lát rồi biến mất. Lúc nâng mắt lên lần nữa đã khôi phục trầm định lãnh khốc lúc trước, trong lãnh khốc mang theo cả đen tối và quyết tuyệt.
Ba ngày, thời gian còn ba ngày!
Ba ngày nay vừa hay có thể tìm hiểu một chút, rốt cuộc là điều gì có thể ảnh hưởng đến Đế thiên? Là bởi vì hưng phấn trước khi đại chiến, hay là vì….
____________________________
“Tùy Hỉ?” Mờ mịt ngồi trên giường đá, Đường Đường quay đầu đánh giá bốn phía xung quanh.
Dùng những khối đá cẩm thạch màu đen giống nhau xây thành căn phòng này, nơi này giống như một hòn đảo biệt lập mang đến cảm giác cô quạnh buốt giá, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình mình, một người duy nhất còn có thể hô hấp, có thể nói chuyện, có thể cô độc, và còn sợ chỉ mình còn sống.
Cảm giác trống không trong lòng khiến nàng cảm thấy có chút hốt hoảng, Đường Đường nhảy xuống giường đi tới bên cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng.
Một dãy cung điện đen sẫm trùng điệp, khí thế khoáng đạt ánh vào mi mắt, mái cong đấu củng*, hùng vĩ đồ sộ, nói vậy nơi này là một tòa điện các tương đối khổng lồ.
(Đấu củng: một loại kết cấu kiến trúc đặc biệt của kiến trúc Trung hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu)
Nhìn chỗ xa xôi ngoài điện, hình như có một đường phân cách vô hình, ngăn cách một bên là một mảng cây xanh tươi tốt, trăm hoa khoe sắc rực rỡ, cảnh đẹp tự nhiên, một bên là điện các trang nghiêm đường hoàng. Một bên là ôn nhu, một bên là mạnh mẽ, đẹp thì đẹp thật, nhưng có chút không hòa hợp, gần như không hề hợp nhau.
“Tôn cô nương!” Tiếng gọi ôn nhu đánh vỡ tĩnh mịch khiến người ta rợn cả tóc gáy, Đường Đường nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy Mâu Chân tươi cười dịu dàng đang đứng cạnh cánh cửa.
“Mâu Chân!” Mắt sáng ngời, Đường Đường giống như người khách lữ hành độc hành trên sa mạc, giữa lúc sắp chết vì khát lại đột nhiên gặp được nguồn nước, kích động đến hận không thể tự mình ôm chặt lấy Mâu Chân một hồi.
“Mâu Chân, đây là chỗ nào a? Tùy Hỉ đâu? Hắn không phải đã nói dẫn ta đi gặp Vương của các người sao?”
“Nơi này là Vô Cực điện, là đại điện của Vương.” Hé miệng cười, Mâu Chân ôn nhu nói: “Tùy Hỉ có việc phải ly khai, mà Vương cũng có việc, chỉ sợ trong mấy ngày này sẽ không rảnh gặp ngươi!”
“Không sao!” Nhún vai tỏ vẻ không vấn đề gì, Đường Đường không có hứng thú đi gặp vị Ma Vương nào đó đâu! Việc nàng muốn nhất bây giờ, là nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quỷ quái này, rời xa cái điện các vô cùng tĩnh mịch có thể khiến người ta sinh ra áp lực thành bị thần kinh này.
“Nếu không cần phải gặp Vương của các ngươi, ta có thể đi được rồi?” Hưng phấn cười toét miệng, Đường Đường xoay người chuẩn bị đi thu dọn đồ đạc.
“Tôn cô nương, Vương lệnh cho ngươi ở lại chỗ này!” Mắt đẹp đảo qua, Mâu Chân nhìn thấy trên chiếc bàn phía sau Đường Đường bày vài cái nhân mạ, trong đó có một cái giống như bản thu nhỏ của Tùy Hỉ, ngửa đầu, khoanh tay, cười bướng bỉnh mà sáng sủa, đó là khuôn mặt tươi cười từ rất lâu không còn được nhìn thấy của Tùy Hỉ, quen thuộc đến khiến cho người ta đau lòng, rồi lại xa lạ giống như trí nhớ của kiếp trước.
“Ở chỗ này?” Mắt hạnh trợn tròn, vẻ mặt Đường Đường đầy biểu tình bị dọa đến kinh sợ, sau một lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp từ chối: “Này ~~ nơi này là hoàng cung a! Ta mà ở chỗ này có chút không hay đi?”
“Tôn cô nương xin yên tâm!” Lông mày khẽ nhếch, giống như dáng nghiêng nghiêng của ngọn núi phía xa, Mâu Chân ôn nhu trấn an: “Đây là mệnh lệnh của Vương, ngươi xin cứ an tâm ở lại chỗ này đi! Tháng tới này là đến phiên ta làm trị túc quan, có việc gì ngươi cứ gọi ta! (Trị túc quan: chức quan trông coi việc ban đêm ở hoàng cung)
“Trị túc quan?” Đảo tròn mắt, Đường Đường cuối cùng cũng đã hiểu, nàng ở lại vẫn phải ở, mà không muốn cũng phải ở lại, đây chính là — lệnh vua!