Edit: Trần
Tiếng cười ôn nhuận, đôi mắt cười trong trẻo, bóng lưng mỹ nam thoạt nhìn tựa như hình ảnh phản chiếu lãng nguyệt thanh đàm*, thanh dật bất phàm, cả người hiển lộ rõ cỗ tiên khí. (lãng nguyệt thanh đàm: bóng trăng sáng trong nước hồ trong).
“Mâu Chân?” Không hiểu sao trong đầu lại hiện ra bóng dáng của Mâu Chân, đây là người thứ hai Đường Đường nhìn thấy vẻ đẹp như trích tiên, mang vẻ đẹp ung dung, thanh nhã và ôn nhu của mặt trăng.
“Tại hạ Mặc Phong!” Ánh sáng trong mắt khẽ xao động, khuôn mặt tươi cười tràn đầy, như ánh trăng lãng đãng hiện ra giữa gợn nước, thần hồn Đường Đường lại xuất khiếu. (Trần: đẹp trai đến nỗi hồn phách bay ra, ha ha ha).
“Cô nương đang cầm máu cho đứa nhỏ này sao, hay để cho tại hạ thử xem?”
Miệng thì hỏi nhưng tay cũng đã vươn ra. Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay đầy đặn mượt mà, như bàn tay trời sinh dùng để đánh đàn dương cầm, sạch sẽ mà tao nhã.
Một tia sáng oánh nhuận từ bàn tay chiếu ra, tia sáng trong suốt chiếu lên trán đứa bé. Một lát sau, máu bỗng nhiên ngừng chảy, chỉ để lại một vết sẹo hồng nhạt.
Cầm lấy miếng vải rách, Đường Đường kinh ngạc nhìn Mặc Phong, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một màn như đã từng quen biết- -
Một tia sáng chói mắt màu trắng bạc, mang theo một cảm giác thanh lương thoải mái xuyên qua xoang mũi, trong phút chốc máu mũi của mình ngừng chảy, tiếng thở dài bất đắc dĩ của Tùy Hỉ lập tức vang lên, có chút không hài lòng nhưng cũng không phải là thật: “Đường Đường, ngươi không thể nhẫn nhịn được sao?”
“Tùy Hỉ!” Mũi đau xót, Đường Đường mạnh mẽ đứng lên.
Một đôi phu phụ vội vàng đi tới, thiên ân vạn tạ rồi ôm lấy đứa nhỏ mà đi, Đường Đường nhìn theo bóng họ rời đi, cười xoay người, kiên định đi theo con đường từ lúc mình đi đến.
“Cô nương!” Tiếng nói du dương vang lên từ phía sau, Đường Đường quay đầu lại, đón nhận ánh mắt trong suốt của Mặc Phong.
“Cô nương vốn có lòng thương người lại vì lí do gì mà phải tu ma?”
“Tu ma?” Nhíu mày, lần này Đường Đường là thật sự, thật sự vô tội: “Ta không tu ma a!”
Chăm chú nhìn Đường Đường một lát, Mặc Phong nở nụ cười, tươi cười thanh dật như bóng trúc trong ánh trăng, thanh trong thoát tục.
“Trên người cô nương chứa ma khí, cho nên đứa bé kia vừa chạm vào đã khóc nỉ non không ngừng. Mặc Phong chỉ là muốn khuyên cô nương một câu, cô nương nếu muốn tu hành, không ngại cân nhắc một chút việc tu tiên. Tuy rằng tu tiên kham khổ, nhưng dù sao cũng là con đường tu đạo chính thống….”
“Đợi một chút!” Đưa tay ngăn lại Mặc Phong đang lải nhải, Đường Đường có chút tiếc hận, một người nam nhân đẹp trai như vậy lại giống như Đường Tăng, niệm kinh không dứt!
“Ta cường điệu lại lần nữa, ta không tu ma! Hơn nữa, ma có gì không tốt? Ngươi hiểu rõ bọn họ sao? Bọn họ ăn thịt người hay uống máu? Thật sự có tội ác tày trời hay sao?”
Mặc Phong sửng sốt, nhưng lập tức lại cười, tươi cười tao nhã, như nước ấm trên cao nguyên, vĩnh viễn không đạt tới điểm sôi.
“Ma, thủy chung là ma, tuy rằng sẽ không vô duyên vô cớ giết người, nhưng cũng có khi sẽ vì lợi của bản thân mà không tiếc hi sinh sinh mệnh vô tội! Hơn nữa đạo tu ma, không khống chế thất tình, không thu liễm lục dục, chỉ có thiên nhân chi phúc nhưng không có thiên nhân chi đức (chỗ này tớ thật sự không hiểu), cuối cùng sẽ không tu thành chính quả, phi thăng không được, cô nương vẫn nên cân nhắc rõ ràng cho thỏa đáng!
“Ta cân nhắc rất rõ ràng, ta không có tu ma, cũng sẽ không tu ma!” Nhìn Mặc Phong, Đường Đường cũng cười, cười đến vẻ mặt thản nhiên, cả người cũng vì nụ cười này mà có vẻ có chút chói mắt, có loại khí khái bằng phẳng khoáng đạt lại tiêu sái không kiềm chế được.
“Người thì sao? Tiên thì sao? Mà Ma thì thế nào?” Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, Đường Đường nghĩ tới Tùy Hỉ.
Cũng là tươi cười, nụ cười của Mặc Phong là tao nhã nội liễm, mà Tùy Hỉ lại là sang sảng tự nhiên, khi thì trào phúng, khi thì bỡn cợt, khi thì cười kì quặc, nhưng luôn khiến người thích, trách không được tên là Tùy Hỉ.