Edit: Trần
“Ha ha!” Ngửa đầu cười, Tùy Hỉ xấu xa nói: “Là ngươi nói muốn xem một chút, xem Nhân Gian giới ở nơi này của chúng ta có khác gì so với nơi của ngươi, cho nên ta muốn để cho chính ngươi tự mình chậm rãi phát hiện!”

“Ngươi, ngươi, ngươi…” Bị nghẹn đến đỏ bừng, Đường Đường căm giận dậm chân nói: “Quên đi, đi thôi!”
“Này!” Duỗi cánh tay kéo lại Đường Đường, Tùy Hỉ sờ sờ từ bên hông ra một khối bạc vụn, “Nếu đã đến đây thì đi chơi đi, cho ngươi!”

“Bạc?” Hai mắt chợt lóe ra tinh quang, Đường Đường giả vờ nhăn nhó một chút: “Cầm tiền của ngươi, không hay cho lắm!”
“Không cần thì thôi!” Ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, Tùy Hỉ làm bộ nhét bạc vào túi bên hông, đã thấy Đường Đường vội bám vào cánh tay của mình—-
“Từ từ, từ từ!” Cười có chút vô lại, Đường Đường vội đoạt lấy bạc, cười nói: “Tục ngữ nói, rận nhiều không chê ngứa, nợ nhiều không chê lo*! Dù sao ta cũng đã nợ ngươi một đống, thêm một chút nữa cũng không sao! Hì hì, đa tạ Tùy Hỉ đại nhân!” (có thể hiểu là bị nhiều quá rồi, thêm 1 chút cũng k sao, quá nhiều rận sẽ không thấy ngứa, quá nhiều nợ sẽ không cảm thấy lo lắng nữa>”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play