Edit: Trần
Gió lạnh vù vù thổi qua đỉnh tháp, trên đám mây cao hoàn toàn yên lặng, trầm lặng đến nỗi có thể nghe thấy rành mạch tiếng hô hấp và tiếng tim đập của mọi người, hoàn toàn khác lạ so với sự cấp bách trước kia.
“Ác tặc

” Có lẽ là do quá mức khiếp sợ, lão thiên chúng tóc bạc giơ hai ngón tay chỉ Hiên Viên Hận Thiên lại không thể nói được câu tiếp theo, từ sau người hắn một gã thiên chúng cao lớn vạm vỡ ngạo nghễ đi ra, lạnh lùng cười nói: “Ác tặc lớn mật, lại dám nghĩ hủy thiên diệt địa, bước qua xác ta rồi hãy nói!”
“U

” Chiếc ô đen như lên tiếng trả lời, tiếng nó cắt vào không khí rét lạnh cuốn về phía trước.

Như bị tiếng rít gió này đánh thức, gã thiên chúng tên Phá Lôi lập tức lao ra, đập nhẹ hai cái chùy trong tay vào nhau, hét to nói: “Tế Thiên, ta đến giúp huynh một tay!”
“Roẹt roẹt!” Một đạo sấm sét lại đánh xuống, Phá Lôi vui vẻ đập đôi song chùy trong tay thật mạnh, tạo thành sét đánh rung trời, truyền thẳng vào chiếc ô sắt.
“A

” Tế Thiên quát to một tiếng, cả khuôn mặt cháy đen ngã lăn ra, té trên mặt đất không ngừng co giật tay chân, miệng sùi bọt mép, hiển nhiên là bị điện giật không nhẹ.
“Hì hì!” Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, Đường Đường kéo kéo vạt áo trước ngực đại thúc, đôi mắt hạnh cười rực rỡ, như hai ngôi sao sáng chói, “Thấy chưa, ta nói không sai đúng không? Đại thúc, lần này ta đã cứu chàng một lần rồi nhé!”
Rõ ràng là trên chiến trường tàn khốc, nhưng Hiên Viên Hận Thiên lại nhịn không được co rúm khóe miệng. Nữ tử nhân loại này, Đăng Nô của hắn, luôn có thể từ hoàn cảnh ác liệt nhất biến thành cảnh tượng vui vẻ nhất, cuối cùng thì nên nói là nàng vô tâm vô phế, hay nói nàng nhát gan không biết sợ?
“Đứng cho vững!” Vốn định sẵng giọng trách cứ nàng, đừng cứ như bùn dính trong ngực mình như thế, nhưng rồi tay lại không tự giác mơn trớn tóc nàng, thanh âm cũng ôn nhu trầm thấp xuống, Hiên Viên Hận Thiên nhịn không được chau màu, lạnh lùng nói: “Không được cản trở ta!”

Ngạc nhiên cứng đờ người, khuôn mặt tươi cười tỏa nắng lại suy sụp, Đường Đường ủ rột cúi đầu, đôi mắt hạnh ảm đạm, môi đỏ mọng nhếch lên, hai giọt lệ lăn quanh đôi mắt nhưng lại không dám rơi xuống – - lời đại thúc, thật khiến người ta tổn thương tự tôn!
“Đăng Nô!” Lãnh mâu hơi trầm xuống, muốn gọi nàng nhưng lại không mở miệng, Hiên Viên Hận Thiên nắm chặt thanh trường kiếm trong tay rồi xoay người.
Còn rất nhiều thời gian, Đăng Nô của hắn ít khi tức giận lâu, chỉ cần đánh xong trận này, rồi hắn sẽ dụ dỗ nàng sau…
“Ác tặc gian xảo!” Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang vọng mãi đến cuối chân trời, lão Thiên chúng đầu bạc rút ra một sợi xích dài từ bên hông, sợi xích run lên trong gió, ánh vàng chói mắt.
“Hệ mệnh tác!” Trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng kì dị, một gã nam tử mặc bạch y như tuyết và một nữ tử áo đỏ như mây chiều dựa sát vào nhau, khuôn mặt tươi cười của hai người rất mơ hồ, quần áo đẹp đẽ quý giá, lại khiến người ta căm ghét.
Không, không chỉ là căm ghét, mà còn là sự hận thù thấu xương ngập trời, hận đến tận xương tận tủy, sâu thẳm từ trong linh hồn, khiến đôi lãnh mâu thoáng chốc đỏ sẫm như máu, oán người oán trời!
“U

” Tiếng thú kêu kì dị vang vọng trong mây, một tia sáng màu vàng mang theo sắc đỏ tươi và đen sẫm thoáng hiện trên thân kiếm, Hiên Viên Hận Thiên chậm rãi bước lên phía trước một bước, áo bào đen hơi mở ra, lộ ra một con mặc long uy vũ dữ tợn trên lồng ngực, xung quanh xuất hiện lớp vảy bạc nhè nhẹ, râu ria rõ ràng, cực kì sống động.
“Thiên chúng,” Thanh kiếm đen tuyền khẽ ngân lên, đôi mắt đỏ như máu của Hiên Viên Hận Thiên nhíu lại, điềm nhiên nói: “Đừng một ai nghĩ sống sót trở về!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play