Edit: Trần
Khóe môi miễn cưỡng cười, Tùy Hỉ tung một chưởng về phía thanh kiếm của Bạch Chí Thanh, không chút để ý nói: “Thường Túy, đừng đùa giỡn đến mức phát hỏa nhé!”
“Đùa giỡn?” Đôi mi dài nhướn lên, hung hăng dậm chân, Bạch Linh Lang giơ thanh đoản kiếm lên như không muốn sống lao thẳng đến tên ma nam áo đỏ kia.
Chém chết hắn, lại chém cả cái tên hắc y ma tặc ăn nói bừa bãi kia, bọn chúng lại dám coi khinh mình, cư nhiên cho rằng bổn tiểu thư ta là đồ chơi của bọn chúng? Nực cười!
“Ai u! Tiểu mỹ nhân ơi, trái tim của nàng cũng thật tàn nhẫn đó!” Thoát khỏi kiếm phong của Bạch Linh Lang, Thường Túy cười khẽ, đôi môi đỏ cong lên, đôi hàng mi như hai cánh bướm, khẽ đập cánh trên đôi tròng mắt thâm sâu, tà mỹ vô song.
Trường bào phất lên, hai ngón tay dài nhẹ nhàng mà khéo léo kẹp lấy thân kiếm sắc đỏ, cứ như thanh kiếm đỏ này kết nối hai thân ảnh áo đỏ thành một khối, xinh đẹp đến kì dị.
“Nhìn ta, nàng biết ta là ai không?” Đưa tay kéo, Thường Túy hơi tăng lực kéo Bạch Linh Lang đến bên người, mày, lông mày khẽ nhướn, hai tròng mắt mị hoặc hơi mở lớn ra.
Đôi tròng mắt như hai hồ nước sâu thẳm cuộn lên những cơn lốc xoáy, Bạch Linh Lang vừa nhìn đến đôi mắt đó thì hoàn toàn chìm đắm trong đó, chỉ nghe một tiếng nói ôn nhu nhỏ nhẹ bên tai, như tiếng người yêu nhẹ nhàng mà yên lòng: “Linh Lang, cái lão già râu dài kia thật chướng mắt, nàng đi giết hắn được không?”
“Đúng là rất chướng mắt!” Đôi mắt to đen tuyền vẫn mê man như trước, sau đó lóe ra ngọn lửa phẫn nộ, Bạch Linh Lang nhảy lên thanh trường kiếm, quát khẽ một tiếng lại lướt qua Tùy Hỉ bay về phía Bạch Chí Thanh.
“Lão già, cạo râu xuống cho bổn tiểu thư! Bằng không, bổn tiểu thư sẽ giết ngươi, để ngươi sẽ không mọc nổi râu được nữa!”
“Ha ha ha….” Tiếng cười sang sảng vang lên, thân hình Tùy Hỉ sẽ quay người, khoan thai đứng bên cạnh Thường Túy, cười như ánh sáng mặt rời chiếu rọi nhân gian: “Khá khen ột nữ đệ tử Tiên giới kiêu căng ương ngạnh! Ngươi chơi thấy vui vẻ chứ?”
“Cũng không tệ lắm!” Đưa tay vén tóc một cách vô cùng phong tình vạn chủng, Thường Túy cười nhìn Đường Đường đang choáng váng, lập tức kêu: “Tiểu mỹ nhân ơi
”
“Được, được, được rồi mà!” Rùng mình thật mạnh, Đường Đường không thể chịu nổi tiếng ca ngợi này của Thường Túy. Một câu “Tiểu mỹ nhân ơi” sẽ đem “tiểu mỹ nhân” ngay cả cha mình cũng không nhận ra, yêu nghiệt quả nhiên là yêu nghiệt, hại người mà mặt chẳng đổi sắc!
“Mị hồn thuật quả nhiên lợi hại!” Tiếng tán thưởng rầu rĩ vang lên, Đường Đường theo bản năng nhìn về phía Vô Ưu, chỉ thấy đôi mắt xanh ngọc như núi xuân nước biếc bỗng nhiên âm trầm xuống, lóe ra hai đạo âm quang âm u tĩnh mịch, khiến người ta nhìn vào không khỏi cảm thấy lạnh gáy: “Dưới tay Ma Vương quả nhiên nhân tài đông đúc! Chỉ cần ngũ đại tùy thị đã đủ để ngạo thị năm giới, xưng bá nhân gian!”
“Giờ nhìn lại thiên chúng!” Hơi nâng mắt, trên mặt Thanh Lam hiện lên một tia phẫn nộ bi thương, hơi có vẻ bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ binh lính nhân giới và thiên giới cũng đã không thể ngăn Hiên Viên Hận Thiên được nữa!”
Khẩn trương nắm chặt tay, Đường Đường nghe hai con yêu nói chuyện với nhau thì trái tim cũng treo lên. Nàng không rõ đại thúc vì sao phải tấn công Thiên giới, mặc dù nàng cũng hiểu đại thúc làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn không thể xóa bỏ ý niệm khủng bố trong đầu – -
Nàng vẫn hi vọng, đại thúc có thể thành công!
“Đây là việc mà đại thúc không tiếc hi sinh tính mệnh cũng muốn hoàn thành!” Không rõ nguyên nhân, cũng không biết kết quả, nhưng Đường Đường có thể khẳng định một chuyện: “Nếu đại thúc thất bại….”
Đau lòng dâng lên trong ngực, Đường Đường cắn môi hạ khóe miệng, hủy thiên diệt địa và chấp niệm nghiền nát tất cả của đại thúc, đối với Đường Đường mà nói, đều nghiêm trọng như nhau!