Tai Trái

Chương 4.14


2 năm

trướctiếp

Rất nhiều ngày trôi qua, tôi không biết nên xưng hô với anh thế nào.
Rất nhiều thời điểm, tôi có thói quen nói: “Ừ.” Anh liền cười rộ lên, nhưng khi cười xong, anh không bắt buộc tôi phải trả lời, hay đề nghị tôi phải làm gì. Thật ra thì, đây là thứ tình cảm có chút gì đó kỳ lạ, tôi cảm giác như vậy, chủ yếu bởi vì ngay từ đầu nó đã tiến vào lòng tôi với một kiểu không hiểu được, cho nên nó phát triển liền không thể không có chút kỳ quái. Khi cảm xúc từ từ qua đi, chúng tôi đều tỏ ra thận trọng, cả hai đều hiểu lòng nhau, chính là không muốn để cho người khác sớm biết chuyện. Cho nên số lần gặp mặt của chúng tôi cũng không nhiều, cho dù là gặp nhau, cũng có một dáng vẻ rất “bí mật”: Trên đường đi thì một trước một sau, nửa đêm 12 giờ ngồi lạnh run trên nóc nhà nhìn nhau cười ngây ngốc, mỗi ngày nhắn một vài tin nhắn ngắn ngủn không có nội dung: Ăn cơm chưa? Thời tiết rất tốt! … vân vân. Cứ như vậy, thời gian giống như cái dây cót siêu tốc, kỳ nghỉ đông đã qua, học kỳ mới lại đến.
Trước một ngày rời nhà, tôi quyết định đến một nơi. Tôi không nói cho anh biết, chỉ là muốn đi một mình. Đường đến Nam Sơn đang sửa chữa, cực kỳ khó đi, xe bus chỉ có thể đi được một nửa, cũng chẳng có xe taxi nào đồng ý chạy. Tôi đành đi một đoạn đường dài mới có thể đến được đó, trên đôi giày thể thao đã dính đầy bùn đất trông rất khó coi, điều này khiến ỗi bước chân của tôi có chút nặng nề. Cỏ dại xanh mướt trên mộ của cô ấy, tươi tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi không mang hoa tươi hay lễ vật gì cho cô ấy, tôi chỉ mang chính mình đến, hy vọng cô ấy có thể nhìn thấy tôi, cảm nhận được tôi.
Tôi ở trước mặt cô ấy ngồi xuống, nhìn đến ánh mắt của cô ấy. Cô ấy mỉm cười, trong ánh mắt có một loại trách cứ trong suốt, lòng của tôi bỗng nhiên bị kích động, giống như một thanh gươm hoảng loạn đâm về tứ phía. Đúng lúc này, truyền đến hơi thở quen thuộc, tôi quay đầu thì nhìn thấy anh, anh đang nhìn tôi cười như không cười, hai cái kích động khiến cho tôi hoảng loạn nhảy dựng lên.
Anh nhanh chóng kéo tôi vào ngực, nói: “Hẳn là em vừa gọi tên anh.”
Tôi không biết xấu hổ, ý muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại càng siết chặt vòng tay.
“Cho cô ấy nhìn thấy chúng ta đi!” Anh nói, “Cho cô ấy nhìn thấy đi. Cô ấy nhất định sẽ vui mừng cho chúng ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp