Editor: KimH

Beta: Maria

-

Phòng trọ của đồng chí Tiểu Phổ chỉ cách ngõ nhỏ kết thúc cuộc đời cậu khoảng bảy tám bước, chưa đến hai phút, Lâm Tinh Hà đã nhìn thấy chủ nhà của đồng chí Tiểu Phổ —— một người máy có cơ thể máy móc và đầu là màn hình máy tính.

Trên đường về nhà, đồng chí Tiểu Phổ nói với cô, chủ nhà thích khách thuê của mình gọi mình là bà chủ nhà.

Giọng nói của bà chủ nhà là giọng nữ, hơi the thé, nhìn thấy đồng chí Tiểu Phổ, giọng nói càng the thé hơn.

"Ôi chà, thiếu tiền thuê phòng một tuần cuối cùng cũng xuất hiện rồi, tôi còn tưởng cậu trốn rồi cơ. Đúng là đám robot không phải công dân mà, tôi cho các cậu thuê phòng đã là ân huệ to lớn rồi, nếu tôi không cho cậu thuê phòng thì cậu chỉ có thể ăn ngủ ngoài đường thôi. Nếu nhà nào thiếu tủ lạnh rồi tóm được cậu thì cậu cũng chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận thôi. Mau trả tiền thuê nhà đi, tôi còn phải vào xem Nina."


Lâm Tinh Hà nói: "Bà chủ nhà."

Bà chủ nhà có vẻ hơi bất ngờ, nghiêng đầu máy tính, nói: "Ôi chà, có tiền đổi card âm thanh mà không có tiền trả tiền thuê nhà à?"

Lâm Tinh Hà nói: "Bà nói đúng thật đấy, tôi có tiền đổi card âm thanh, tôi may mắn tìm được một công việc, một tháng có thể kiếm được 3 đồng xu. Ông chủ bảo giọng của tôi không phù hợp với công việc nên trả trước tiền lương nửa tháng cho tôi để tôi đổi card âm thanh. Bà chủ nhà, trước đó tôi chưa tìm được việc nên chưa trả tiền thuê nhà được, bây giờ thì khác, tôi tìm được việc, ông chủ còn rất coi trọng tôi, tôi chưa đi làm đã trả trước tiền lương nửa tháng cho tôi rồi. Bà xem tôi ở chỗ bà cũng được một thời gian, châm chước cho tôi một chút, đợi tôi nhận tiền lương tháng này, tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho bà ngay, nếu đến lúc đó tôi không trả được, tôi sẽ làm tủ lạnh cho nhà bà. Sau này bà muốn làm lạnh cái gì, tôi chắc chắn sẽ làm lạnh đúng yêu cầu cho bà, nếu bà thấy chán tôi còn có thể hát cho bà nghe."


Lâm Tinh Hà nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng nói vừa ngọt ngào vừa dịu dàng.

Lúc cô còn ở thế giới cũ, tuy chưa từng yêu đương, nhưng cũng đã từng đi xem mắt, cô rất được người lớn yêu quý, vừa mở miệng đã làm các ông các bà cười tươi như hoa, nhao nhao đòi giới thiệu cháu trai cho cô.

Bà chủ nhà cũng không tránh được thế tấn công của Lâm Tinh Hà, cô nói một tràng dài, tuy không thấy được biểu cảm của bà chủ nhà, nhưng thái độ đã khác trước, đầu máy tính gật gù, nói: "Xem ra học được không ít thứ từ ông chủ, còn biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhà tôi không hiếm lạ tủ lạnh như cậu, cứ làm việc cho tốt đi, tiền thuê nhà tháng này không được kéo dài nữa đâu."

Lâm Tinh Hà nói: "Dạ được."

Bà chủ nhà xoay người về phòng.

Lâm Tinh Hà lén mở cửa tủ lạnh, xuyên qua khe hở nhìn thấy phòng khách nhà bà chủ, màn hình TV treo trên mặt tường không biết đang chiếu gì, bên trong là người máy màu hồng nhạt cô nhìn thấy trên màn hình LED 3D của tòa nhà cao chọc trời hôm nay.


Nó quay đầu, hai tay chống cằm.

"Nina nhớ bạn lắm đó ~"

Nhưng sau đó cửa tự động đóng lại, ngăn cản tầm nhìn của Lâm Tinh Hà.

Lâm Tinh Hà hỏi đồng chí Tiểu Phổ: "Nina là ai thế?"

Đồng chí Tiểu Phổ còn chưa phục hồi tinh thần lại từ niềm vui hồi nãy, một lúc sau mới trả lời: "À, diễn viên có kỹ thuật diễn tốt nhất Thành phố Robot chúng tôi."

Đồng chí Tiểu Phổ cứ tưởng mình sẽ bị bà chủ nhà đuổi ra ngoài, hoặc là vì không trả nổi tiền thuê nhà nên bị bà chủ nhà mở thân thể ra lấy linh kiện trí năng của cậu đi thế chấp tiền thuê nhà.

Cũng vì lý do này nên cậu mới chọn cách chết ở đống rác, dù sao cũng là mất đi ý thức mới bị tách ra chứ không phải là làm một tủ lạnh không có sinh mệnh, không có tôn nghiêm.

Không ngờ đồng chí Lâm lại là người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi như vẻ đẹp của hoa sen làm bà chủ nhà hay xoi mói và khó ở này dịu dàng hẳn, còn để cậu ở lại một tháng nữa. Vì không trả nổi tiền thuê nhà nên Tony ở phòng bên cạnh cậu bị bà chủ nhà dỡ bỏ, bây giờ linh kiện chính trong cơ thể cậu ta đang ở trong TV nhà bà chủ.
Đồng chí Tiểu Phổ mở cửa phòng dưới mặt đất ra.

Vừa vào phòng, mùi ẩm ướt và mùi mốc phả tới, đồng chí Tiểu Phổ bật đèn, cậu đi đến góc tường sạc pin. Lâm Tinh Hà quan sát căn phòng nhỏ này, có khi còn không rộng bằng không gian tùy thân của cô ấy chứ. Chắc là vì là robot nên trong phòng cũng không có giường đệm bàn ghế con người cần, thậm chí còn không có toilet, bên trong trống rỗng, trừ chiếc đèn đang bật ra, cũng chỉ có ổ sạc pin phía sau đồng chí Tiểu Phổ.

Lượng pin của đồng chí Tiểu Phổ dần tăng lên.

Những lúc như này, đồng chí Tiểu Phổ càng cảm thấy mình đang dần già đi, suy yếu vì % pin không đủ còn có thể coi là hết pin, nhưng lúc đầy pin, linh kiện cũ bên trong làm cậu cảm nhận rõ được sinh mệnh mình đang trôi đi, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được lưỡi hái Tử Thần đang treo trên đỉnh đầu mình, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cậu nhìn về phía đồng chí Lâm.

Cô đi qua đi lại ở cửa, hình như đang tự hỏi điều gì đó.

Đột nhiên cô nói với cậu: "Nói cho tôi nghe tình huống của Thành phố Robot đi, cậu còn biết những việc gì liên quan đến Thánh Thành và Thành Nhân Ngư không?"

Đồng chí Tiểu Phổ: "Cô muốn tôi nói về Thánh Thành á? Cô không phải người của Thánh Thành à?"

Lâm Tinh Hà nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Đồng chí Tiểu Phổ, cậu thấy tôi giống người của đại lục Thiên Huy các cậu à? Tất nhiên là không rồi, tôi đến từ một đại lục màu đỏ."

Đồng chí Tiểu Phổ rất khiếp sợ: "Trên thế giới này còn có đại lục khác cơ á?"

Lâm Tinh Hà cũng không biết trên thế giới này có đại lục khác hay không, chỉ nói: "Trên thế giới này việc lạ gì cũng có, đừng để cục diện khó khăn trước mắt trói buộc. Đợi lúc cậu thay linh kiện mới, có lẽ cậu không cần ở lại Thành phố Robot nữa, cậu có thể đi khám phá thế giới này, cậu sẽ nhìn thấy những phong cảnh khác nhau, biết được những mảnh đời khác nhau, đừng nghĩ đến việc chờ chết, cứ thử liều một lần xem, nói không chừng có thể nhìn thấy cơ hội sống ấy chứ."
Đồng chí Tiểu Phổ nghe xong, trong lòng hơi xúc động, nhưng vẫn cảm thấy thi thể con người nằm trong thân thể cậu rất dơ bẩn, hừ một tiếng, nói: "Khi nào cô lôi đồng bạn cô ra?"

"Đừng mà, cậu có ngăn đông lạnh, đông lạnh thi thể một thời gian giúp tôi, chứ thời tiết nóng như này sẽ làm thi thể hư thối mất."

Đồng chí Tiểu Phổ: "Cậu ta là bạn cô?"

Lâm Tinh Hà nghĩ ngợi, nói: "Không phải, không quen biết, coi như là bạn học cùng đi, mọi người đều là con người mà. Dù sao bị dị tộc tập kích thì cũng cần phải đoàn kết với nhau, cậu giúp tôi đông lạnh cậu ta, đợi tôi giải quyết việc của mình xong thì tôi sẽ xem có thể đem thi thể cậu ta về hay không. Nếu cậu không muốn, tôi cho cậu 1 đồng xu coi như phí đông lạnh."

Đồng chí Tiểu Phổ hừ: "Ai thèm."

Đồng chí Tiểu Phổ tin lời đồng chí Lâm nói, tin cô không phải người của đại lục Thiên Huy, nếu không tại sao lại có người không biết Thánh Thành cơ chứ? Cậu nghĩ lại một lúc, nói hết tình trạng mà bây giờ mình biết ra.
Đại lục Thiên Huy chia thành hai vùng, vùng đất phía Bắc và vùng biển phía Nam.

Ban đầu, con người ở Thánh Thành thống trị đất liền, bộ tộc người cá thống trị biển cả, hai tộc đều muốn thâu tóm đối phương để đưa vào bản đồ của mình, nhưng tộc người và tộc người cá có thế lực ngang nhau, hai bên đánh nhau mấy chục năm nhưng chẳng bên nào thắng, cuối cùng đành phải ngừng chiến.

Mà ngay lúc ấy, tộc người của Thánh Thành có một thiên tài vĩ đại ra đời, hắn phát minh ra đá năng lượng, chế tạo đại quân robot cho tộc người, đánh cho tộc người cá phải dời thành.

Nhưng cũng ngay lúc đó, đại quân robot bắt đầu sinh ra trí tuệ, chúng nó không hài lòng với sự thống trị của con người nên đã liên thủ với tộc người cá, trải qua mười năm chiến tranh liên miên mới hình thành ba thành phố như thế chân vạc bây giờ.
Sau đợt tàn phá của chiến tranh, Thánh Thành, Thành Nhân Ngư và Thành phố Robot không còn sức phát động chiến tranh nữa, từng bên an phận ở một góc, không quấy rầy nhau, nghỉ ngơi lấy sức.

Đã qua 50 năm kể từ khi trận chiến giữa ba thành phố kết thúc.

Nhờ có đỉnh Thương Khung bảo vệ nên Thành phố Robot mới phát triển nhanh như vậy, thậm chí còn có nền văn minh riêng thuộc về bộ tộc robot.

Lâm Tinh Hà hỏi: "Đỉnh Thương Khung là gì?"

Đồng chí Tiểu Phổ nói: "Đây là phát minh vĩ đại nhất của robot đời đầu, là một cái lồng trong suốt bao quanh Thành phố Robot chúng tôi, nó có thể ngăn cản và tinh lọc tất cả đòn tấn công. Giọng hát của người cá cũng không có tác dụng gì trong đỉnh Thương Khung, đám người cá cũng chỉ là mấy con cá ngu xuẩn khi đi vào Thành phố Robot chúng tôi thôi."
Lâm Tinh Hà nghe hiểu.

Xem ra là do tác dụng của đỉnh Thương Khung nên không gian tùy thân và nhẫn chứa đồ của cô mới mất đi hiệu lực.

Nói cách khác, chỉ có Thành phố Robot mới có đỉnh Thương Khung này, Thánh Thành và Thành Nhân Ngư không có. Chỉ cần không rơi xuống Thành phố Robot thì những thí sinh Khoa Kỳ Huyễn và Khoa Tiên Hiệp vẫn dùng ma pháp, dị năng và tiên thuật được.

Nói như thế thì chẳng phải thế giới này từ xưa đến nay chỉ là trò chơi tranh đoạt quyền lợi giữa loài người và robot đấy sao?

Chẳng qua là thêm bộ tộc người cá vào mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play