CHƯƠNG 831
Khuôn mặt Lục Thiên Hào lộ ra vẻ cao ngạo: “Cậu Sở, từ lúc nào cậu giống đàn bà vậy chứ? Một lát nữa cậu nhìn cho kỹ xem tôi sỉ nhục mấy người đó thế nào!”
Lục Thiên Hào vừa nói xong thì tự nhiên cảm thấy một luồng sát khí ở bên cạnh.
Khuôn mặt lạnh băng của Thượng Quan Thanh Thiền đang nhìn chằm chằm Lục Thiên Hào, giọng nói trầm thấp: “Đàn bà thì làm sao?”
Lục Thiên Hào đột nhiên cảm thấy mình như rơi vào hố băng, cả người phát run vì lạnh.
“A, ha ha, Thanh Thiền, ý tôi không phải nói cậu, cậu có chỗ nào giống con gái…”
Nói xong câu đó, Lục Thiên Hào đột nhiên nhìn thấy hai mắt Thượng Quan Thanh Thiền như muốn phóng ra lửa, anh ta vội vàng cười khổ, nhanh chóng biện hộ: “Không, không phải, cậu là con gái, là cô gái xinh đẹp nhất trường chúng ta. Ý của tôi là, tính cách của cậu so với đàn ông còn mạnh mẽ, quyết đoán hơn.”
Cảm thấy sắc mặt của Thượng Quan Thanh Thiền dần dịu đi, Lục Thiên Hào mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta sợ Thượng Quan Thanh Thiền không phải vì gia thế không bằng cô ta, mà ngược lại, gia thế của Lục Thiên Hào so với nhà Thượng Quan còn cao hơn một bậc.
Nhưng Thượng Quan Thanh Thiền là hoa khôi của trường Đại học Y Thủ Đô!
Chỉ cần cô ta hô một tiếng, chắc chắn sẽ có vô số thanh niên trong thủ đô cầm gậy gộc đến đánh chết anh ta.
Cho dù là Lục Thiên Hào thì cũng sẽ bị giết trong vài giây.
Đây chính là đặc quyền của người đẹp!
Hai cậu sinh viên nhìn thấy Lục Thiên Hào ngày thường bất khả chiến bại nay lại hết cả xí quách, lập tức cười ha ha.
“Trời trời, không ngờ cậu Lục cũng có lúc biết sợ!”
Lục Thiên Hào trừng mắt nhìn hai người họ: “Tránh sang một bên, tôi đây là thương hoa tiếc ngọc!”
“Coi như cậu thức thời!” Thượng Quan Thanh Thiền lúc này mới bỏ qua.
Khi Trình Kiêu bước vào phòng học tạm thời, phòng học lúc này vô cùng hỗn loạn.
Một nam sinh đang ôm ấp một nữ sinh, bên cạnh còn có những sinh viên khác đang la hét ầm ĩ.
Trình Kiêu chợt nhớ tới ánh mắt thương cảm của chủ nhiệm Quốc dành cho mình.
Không tồi, những sinh viên này đều là sinh viên top đầu, đều là những thiên tài. Nhưng song song với đó, phần lớn trong số họ là những học sinh chỉ thích làm theo ý mình, hơn nữa tất cả đều có gia cảnh khá giả.
Cho nên, những sinh viên này cũng là những sinh viên khó quản nhất.
Muốn trở thành giảng viên cho những sinh viên này, nếu không có chút thực tài, e rằng sẽ khó.
“Ơ, bạn học này nhìn hơi lạ?” Một cậu nam sinh nhìn thấy Trình Kiêu.
“Lạ? Lý Đồng, mắt cậu bị đui à! Rõ ràng là rất quen! Đây chẳng phải là ông chồng vô dụng của hoa khôi Tôn của trường chúng ta sao? Lần trước cậu ta có đến trường một lần, cậu quên rồi à?” Một nữ sinh mặt đầy mụn, chanh chua nói.
Cậu nam sinh kia vỗ đùi: “Ừ nhỉ, thảo nào tôi cứ thấy quen quen, hóa ra là chồng của hoa khôi Tôn!”