Ngày thứ hai, Trình Kiêu dựa theo ước định, đến nhà Mộc Nhĩ.
Sau đó, chín giờ sáng, Mã Tài cử xe đón Mộc Nhĩ và Trình Kiêu.
Xe dừng tại Khách sạn Victoria, đây là khách sạn năm sao Hà Tây, cũng là một trong khách sạn hang đầu Hà Tây.
Trình Kiêu và Mộc Nhĩ được dẫn đến một phòng tổng thống tầng cao nhất.
Trình Kiêu theo Mộc Nhĩ đi vào phòng, phát hiện bên trong rất lớn, đã ngồi mấy người, sau lưng mỗi người còn đứng vệ sĩ, Mã Tài ngồi ở bên trái vị trí thứ nhất.
"Mộc Lão, ông đã đến!" Nhìn thấy Mộc Nhĩ, Mã Tài khách khí chào hỏi.
Ánh mắt mấy người còn lại trong phòng lập tức nhìn về phía Mộc Nhĩ.
Một lão nhân mặc quần áo luyện công màu xám, tóc bạc khuôn mặt trẻ con, trong tay cầm hai viên hạch đào tròn căng xoay qua xoay lại, mỉm cười, nói: "Đây không phải chuyên gia đại sư giám định cổ vật Mộc Nhĩ nổi tiếng sao? Mã đại lão thể diện thật, lại mời tới Mộc đại sư!"
Mã Tài chưa nhìn thấy Trình Kiêu đi theo sau lưng Mộc Nhĩ, nghe vậy cười ha ha một tiếng: "Mộc Lão, vị này là nhà giàu nhất Hà Dương, lão tiên sinh Vương Chí Hòa!"
Mộc Nhĩ cuống quít chắp tay hành lễ: "Đã sớm nghe nói qua đại danh nhà giàu nhất Hà Dương, từng gặp qua một mặt Vương lão tiên sinh, hôm nay gặp lại lần nữa, phong thái Vương lão tiên sinh càng hơn trước kia!"
"Mộc đại sư quá khen." Vương Chí Hòa mỉm cười, chắp tay đáp lễ.
"Mộc Lão mau mời ngồi!" Mã Tài nói.
"Cảm ơn Mã đại lão!" Mộc Nhĩ nói.
Mộc Nhĩ ngồi xuống, lúc này, Mã Tài tài mới chú ý tới Trình Kiêu.
"Anh, Anh Trình! Sao cậu lại tới đây?" Mã Tài ngu ngơ mấy giây, kinh hô một tiếng.
Mộc Nhĩ cũng là sững sờ, nghi ngờ nói: "Mã đại lão và Anh Trình quen biết?"
"Quen biết, quen biết, tôi và Anh Trình là người quen cũ.
Ha ha......" Mã Tài hơi xấu hổ.
Mộc Nhĩ giới thiệu nói: "Vị đại sư giám định cổ vật mà tôi nói với Mã đại lão, chính là Anh Trình."
"Cái gì!" Mã Tài ngây ngẩn cả người, mắt nhìn Trình Kiêu sắc mặt lạnh nhạt, sau đó đi đến bên người Mộc Nhĩ, nhỏ giọng hỏi: "Mộc Lão, ông không có lầm chứ, Anh Trình không phải thần y sao? Lúc nào lại thành đại sư giám định cổ vật!"
Mộc Nhĩ cũng sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: "Thần y? Anh Trình rõ ràng là đại sư giám định cổ vật rất lợi hại, làm sao lại thành thần y?"
Mã Tài đau đầu, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ Anh Trình trừ biết trị bệnh, còn biết giám định bảo vật?
"Trước mặc kệ, người đã đều tới, cũng không thể đuổi đi!"
Mã Tài cười chào hỏi Trình Kiêu: "Anh Trình, mời ngồi!"
Trình Kiêu giữ im lặng, đi đến bên người Mộc Nhĩ ngồi xuống, mục đích anh tới, chỉ là muốn nhìn một chút món bảo vật này có phải là pháp khí hay không.
"Mã đại lão, chúng ta đều đã đến, Đại lão Khánh Dương Giang lúc nào đến?" Người đàn ông trung niên dáng người nhỏ gầy, tướng mạo xấu xí, dùng thanh âm cổ quái hỏi.
Đây là nhà giàu nhất Thanh Dương, Hồ Đắc Lợi.
Mã Tài nói: “Sao tôi biết? Tôi cũng là bị hắn ta mời tới, nếu như hắn ta lần này không bỏ ra nổi bảo bối nào, hoặc là lại lấy ra một ít phế phẩm giả mạo, lần này chúng ta liên hợp lại xử hắn một trận!"
"Được, nếu như Giang Trung Du dám đùa giỡn chúng ta, chúng ta liền khiến hắn đẹp mặt!" Hồ Đắc Lợi quái thanh quái khí nói.
Vương Chí Hòa cười nói: "Hai vị đừng nóng vội, tục ngữ nói việc tốt thường gian nan, nếu Giang đại lão nói có bảo bối, tôi cảm thấy cũng không cần phải nói lung tung, chờ một chút đi!".
Tiên Hiệp Hay
Lúc này, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên thấp lùn dẫn người đi vào, phía sau hắn có một vị lão giả gầy trơ cả xương, hai con mắt híp lại.
Không biết là con mắt nhỏ vẫn là chuyện gì xảy ra, cơ hồ khiến người khác không nhìn được con mắt của hắn.
Từ khi người già đi vào phòng, nhiệt độ gian phòng tựa hồ cũng giảm xuống một chút.
Trình Kiêu đang ngồi ở trên vị trí, nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên đột nhiên có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lão già kia.
"Thật xin lỗi, để các vị đại lão đợi lâu! Giang mỗ có lỗi, tự phạt ba chén!" Đại lão Khánh Dương Giang Trung Du cười ha ha nói.
"Giang mập mạp, ít giả mù sa mưa.
Ông mời chúng tôi đến, còn để chúng tôi chờ, mặt mũi to thật!" Hồ Đắc Lợi âm dương quái khí nói.
"Nếu như hôm nay ông không bỏ ra được bảo bối để chúng tôi hài lòng, chính ông nhìn mà xử lý!"
Giang Trung Du cười khà khà, một mặt tự tin nói: "Hồ huynh yên tâm, nếu như lần này bảo bối tôi mang tới không thể để cho các vị hài lòng, tôi nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trừng phạt nào!"
Trong mắt Mã Tài tinh quang lóe lên, nói: "Giang đại lão xem ra rất có lòng tin! Mã Mỗ ngược lại là rất chờ mong bảo bối lần này ông mang tới!"
Hồ Đắc Lợi vội la lên: "Đừng nói nhảm, lấy bảo bối ra, để chúng ta nhìn xem!"
Mã Tài cùng Vương Chí Hòa cũng mong đợi nhìn Giang Trung Du, hiển nhiên cũng chờ nhìn bảo bối.
Giang Trung Du cười khà khà, nói: "Đã mọi người nóng lòng như thế, vậy tôi thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người!"
Nói xong, Giang Trung Du từ trong tay thanh niên phía sau, nhận lấy một túi xách tay.
Từ bên trong móc ra một hộp đá hình vuông, hộp đá lại là làm bằng ngọc thạch.
Đám người hiếu kỳ sâu hơn, chỉ nhìn một cách đơn thuần chiêc hộp làm từ ngọc thạch, liền có giá trị không nhỏ!
Như vậy bảo vật trong này, đến tột cùng là cái gì?
Giang Trung Du thận trọng đem ngọc thạch hộp đặt ở trên mặt bàn giữa mọi người, liếc nhìn đám người một chút, thần bí cười khà khà nói: "Các vị, trừng to mắt nhìn kỹ!"
Giang Trung Du mở nắp hộp, một hạt châu lớn chừng quả trứng gà, toàn thân màu xanh lặng nằm trong hộp.
Hồ Đắc Lợi tiến lên đầu tiên, vây quanh hạt châu kia cẩn thận nhìn: "Không phải chỉ là một viên ngọc châu phổ thông sao? Không nhìn ra chỗ thần kỳ nào.
Giang Trung Du, ông đang lừa gạt chúng ta à?"
Giang Trung Du cười ha ha, nhìn về phía Mã Tài: "Mã đại lão, nếu như đoán không sai, lão tiên sinh phía sau ông kia, hẳn là đại sư giám định cổ vật cậu mời tới! Sao không mời ông ta ra mặt nhìn một chút?"
Mã Tài nhìn về phía Mộc Nhĩ, chắp tay nói: "Mộc Lão, thỉnh cầu xem một chút!"
"Được!" Mộc Nhĩ chắp tay đáp lễ, đứng lên, đi đến trước bàn, móc ra kính lúp, tinh tế dò xét hạt châu kia.
"Viên hạt châu này là cổ vật không sai, thời gian cụ thể hẳn là năm trăm năm trước, bề mặt hạt châu sáng bóng trơn trượt tinh tế tỉ mỉ, có giá trị không nhỏ!" Mộc Nhĩ nói.
Giang Trung Du cười hỏi: "Còn gì nữa không?"
Mộc Nhĩ lắc lắc đầu nói: "Tha thứ lão phu mắt vụng, chỉ có thể nhìn ra những thứ này."
Hồ Đắc Lợi nói: "Giang đại lão, coi như viên hạt châu này là cổ vật, nhưng một hạt châu năm trăm năm trước, nhiều nhất cũng liền hơn mấy tỷ mà thôi, lại há có thể được xưng là bảo vật? Xem ra ông còn đang lừa gạt chúng ta!"
Giang Trung Du cười không nói, ánh mắt chuyển hướng Vương Chí Hòa, nói: "Vương lão tiên sinh, vị kia phía sau ông, không ra nhìn xem sao?"
Vương Chí Hòa mỉm cười, quay người nói với người đàn ông trung niên sau lưng: "Vậy liền mời Tùng Hạc tiên sinh xem một chút."
Hồ Đắc Lợi giật mình, nói: "Chẳng lẽ là Tùng Hạc đại sư đến từ Tử Trúc Sơn?"
Vương Chí Hòa có chút cười đắc ý nói: "Hồ tiên sinh ánh mắt như đuốc, chính là Tùng Hạc đại sư!"
Hồ Đắc Lợi ngưỡng mộ nói: "Tùng Hạc đại sư là thế ngoại cao nhân chân chính, không ngờ tới Vương lão tiên sinh thậm chí có thể mời đến, thất kính thất kính!"
Tùng Hạc tiên sinh hơi có chút đắc ý, gật gật đầu với Vương Chí Hòa, đi đến trước bàn.
Tùng Hạc tiên sinh không quan sát cẩn thận như Mộc Nhĩ, chỉ là đại khái nhìn thoáng qua, sau đó trung bình tấn dịch ra, hít ra thở vào, ra một chưởng với hạt châu kia.
"Hự!"
Một đạo linh lực yếu ớt, từ trong lòng bàn tay Tùng Hạc tiên sinh lộ ra, truyền vào bên trong hạt châu kia.
Có điều, hạt châu kia không có bất cứ động tĩnh gì, tựa như một viên thạch châu phổ thông..