CHƯƠNG 732

Trình Kiêu xoay người nhìn Tống An Dân, sắc mặt anh hơi kỳ lạ.

Lâm Ngọc căng thẳng nhìn Trình Kiêu, nếu lúc trước cô ta chỉ tán thưởng võ công của Trình Kiêu, là hứng thú nhất thời.

Thì những gì Trình Kiêu làm bây giờ khiến cô cảm thấy khiếp sợ!

Thậm chí cô còn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Trình Kiêu.

Cô không hy vọng Trình Kiêu bị người khác cướp đi.

Trình Kiêu nhìn Tống An Dân, Tống An Dân cũng nhìn anh, hai người đều rất tự tin.

Sự tự tin của Trình Kiêu xuất phát từ thực lực mạnh mẽ, còn sự tự tin của Tống An Dân đến từ địa vị và quyền thế của nhà họ Tống.

Nhưng Trình Kiêu hiểu rõ Tống An Dân, còn Tống An Dân thì không hiểu rõ Trình Kiêu.

Biết người biết ta, về mặt này, Tống An Dân đã thua rồi.

Có điều Tống An Dân lại không phát hiện ra điều này, bây giờ anh ta rất tự tin chỉ cần anh ta ra giá, Trình Kiêu chắc chắn sẽ đầu quân cho anh ta.

Thật ra khi nãy Tống An Dân đã biết tên của Trình Kiêu rồi, nhưng anh ta cố ý hỏi như thế là muốn để Trình Kiêu tỏ thái độ.

Trình Kiêu nhìn Tống An Dân, anh cười nhạt, nói ra một lời khiến mọi người đều sửng sốt.

“Anh chưa đủ tư cách được biết tên của tôi đâu.”

Cậu Lý há hốc mồm, ngơ ngác nhìn chằm chằm Trình Kiêu: “Tên này dám sỉ nhục cậu Tống!”

“Điên rồi, đúng là điên rồi! Ngay cả cậu Tống cũng dám coi thường, tên ranh con này không sợ chết à?” Cậu Trần cũng kinh ngạc nói.

Nghiêm Thuỵ Văn sợ ngây người, anh ta cứ tưởng Trình Kiêu dám đánh anh ta và cậu Lý đã là ăn gan hùm mật gấu rồi. Bây giờ thậm chí tên ranh con này còn dám coi thường cả anh Tống, đúng là gan to tày trời!

“Tên ranh con, để tôi xem lần này cậu còn sống được không!”

Lâm Ngọc cũng hoảng hốt, nhưng trong lòng lại thầm thấy vui vẻ, Trình Kiêu là đang từ chối Tống An Dân sao?

Nhưng thái độ của Trình Kiêu quá gay gắt, đây rõ ràng là đang khiến Tống An Dân mất mặt, hơn nữa còn trước mặt nhiều người như thế, sao Tống An Dân có thể bỏ qua được?

Có điều lần này, Lâm Ngọc lại không ngăn cản, cô ta đang thầm nghĩ phải làm sao mới có thể giữ Trình Kiêu lại.

Tống An Dân lộ vẻ lúng túng, nhưng chỉ thoáng xuất hiện rồi biến mất.

Sau đó, anh ta lại cười tao nhã: “Tôi không đủ tư cách được biết? Ha ha, có khí phách, cậu là người đầu tiên dám nói thế với tôi đấy!”

“Cậu đi đi!”

“Tôi tin không bao lâu nữa, cậu sẽ sẵn sàng nói tên của mình cho tôi.” Tống An Dân tự tin nói.

Ngày mai sẽ là hội nghị thượng đỉnh Trung Châu, ngày mai, tập đoàn Đông Vương sẽ bị tiêu diệt. Đến lúc đó, Lâm Ngọc sẽ quỳ xuống cầu xin anh ta, mà Trình Kiêu là một vệ sĩ nho nhỏ, còn có thể làm được gì chứ?

Trên mặt Trình Kiêu không có chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại thấy khâm phục Tống An Dân, không ngờ anh ta vẫn có thể nhịn được.

Kiếp trước, anh thua cũng đúng lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play