CHƯƠNG 729
Trúng hồng tâm!
“Hay!”
“Quả nhiên là huấn luyện viên Chu lợi hại!”
Mọi người cùng lên tiếng khen ngợi!
Tống An Dân cũng cười: “Tài bắn tên của huấn luyện viên Chu quả là cao siêu.”
Chu Lâm rất tự đắc: “Cậu Tống quá khen rồi!”
Sau đó, Chu Lâm ngạo mạn nhìn Trình Kiêu, mỉa mai: “Cậu nhóc, đến cậu rồi!”
“Nhưng cậu có đấu hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Tôi đã bắn trúng hồng tâm, cho dù cậu cũng bắn trúng hồng tâm thì cùng lắm cũng chỉ coi là hoà. Vừa nãy cậu mới khoe khoang khoác lác rằng nếu hoà thì coi như cậu thua!”
“Vậy nên cậu thua chắc rồi!”
Cậu Lý cười to: “Thằng ranh, còn thi đấu cái gì nữa! Nhận thua đi, đừng giãy chết nữa!”
Khuôn mặt Lâm Ngọc đầy vẻ tuyệt vọng, bây giờ đến cô ta cũng bó tay bất lực rồi.
Chỉ hy vọng lát nữa Trình Kiêu thua, Tống An Dân sẽ không xử lý quá tuyệt tình, cho một bài học thôi chứ đừng đánh Trình Kiêu tàn phế.
Trình Kiêu bỏ ngoài tai những lời giễu cợt trào phúng của mọi ngươi, bước đến lấy cây cung trong tay Chu Lâm.
Anh thuần thục lắp cung tên, còn chẳng thèm nhắm bắn đã buông tay bắn luôn.
Vút!
Thần thức mạnh mẽ ngắm chuẩn mục tiêu, mũi tên của Trình Kiêu như biết ma thuật, xuyên qua từ đuôi mũi tên của Chu Lâm.
Mũi tên của Chu Lâm bị mũi tên của Trình Kiêu xuyên qua, chẻ làm đôi rồi cuối cùng rơi xuống đất.
Vị trí hồng tâm chỉ còn lại mũi tên của Trình Kiêu.
Đám đông xung quanh chết lặng.
Mọi người đều bị sốc!
Nhìn Trình Kiêu với vẻ không thể tin được.
“Sao có thể thế được? Sao cậu ta có thể làm được như vậy!”
“Quá lợi hại, chẳng phải chuyện này chỉ có trên TV thôi sao?”
“Hồng tâm thì dễ bắn trúng, nhưng muốn mũi tên bắn xuyên qua một mũi tên khác là điều quá khó!”
Cậu Lý há miệng, khiếp sợ nhìn Trình Kiêu: “Cậu nhóc, cậu dùng cách quỷ quái gì thế?”
Nghiêm Thuỵ Văn cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại trầm mặt: “Cậu nhóc, đúng là khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác đấy! Rốt cuộc Lâm Ngọc nhặt được vệ sĩ lợi hại thế này từ đâu đây?”
Tống An Dân cũng hơi nheo mắt, không khỏi nhìn Trình Kiêu thêm vài lần rồi cười bảo: “Xem ra vệ sĩ của cô Lâm rất không tầm thường!”
Lâm Ngọc cũng như tỉnh lại từ trong giấc mơ, nhìn Trình Kiêu không thể tin được, lẩm bẩm: “Trình Kiêu, cậu làm bằng cách nào thế?”