CHƯƠNG 723
Nghiêm Thuỵ Văn nói với giọng điệu khó chịu: “Cậu Tống có đặt ra quy định, không được đánh nhau trong câu lạc bộ! Ai dám ra tay ở đây chính là đối đầu với cậu Tống!”
“Vệ sĩ này của cô ngay cả cậu Tống cũng không sợ, trợ lý Lâm, rốt cuộc cô tìm thấy tên ngốc này ở đâu vậy?”
Lòng Lâm Ngọc kinh hãi, cô ôm hy vọng cuối cùng, giọng nói cũng hơi run rẩy: “Cậu Tống mà cậu nói là Tống An Dân?”
Nghiêm Thuỵ Văn cười khẩy chế nhạo: “Ngoài Tống An Dân, Trung Châu này còn ai dám tự xưng là cậu Tống nữa?”
Lâm Ngọc chợt ngã ngồi xuống sofa phía sau.
Tống An Dân là cậu chủ của tập đoàn Hoa An bá chủ Trung Châu!
Nếu đắc tội Tống An Dân, cho dù có dựa vào cả tập đoàn Đông Vương thì cũng chẳng thể bảo vệ được Trình Kiêu.
Lâm Ngọc lườm Trình Kiêu, vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Trình Kiêu, lần này cậu gây hoạ lớn rồi!”
Trình Kiêu chẳng để tâm, vẻ mặt bình thản: “Chị Lâm Ngọc, đừng sợ! Người nào làm người đó chịu trách nhiệm, nhà họ Tống muốn gây chuyện thì cứ để bọn họ nhằm vào tôi là được.”
Lâm Ngọc tức giận, lớn tiếng quát: “Trình Kiêu, cậu chỉ là một vệ sĩ quèn thôi, cậu nghĩ mình là ai? Nếu cậu thật sự đắc tội nhà họ Tống thì đến tôi cũng khó tự bảo vệ được mình thì sao cậu có thể chịu trách nhiệm được?”
Bị Lâm Ngọc hiểu lầm, Trình Kiêu cũng không giận, anh cười nhẹ, nói với nét mặt kỳ lạ: “Vậy cũng chưa chắc, lỡ đâu tôi có thể chịu trách nhiệm được thì sao?”
Lâm Ngọc tức tới bật cười, nhìn Trình Kiêu nói với vẻ cười nhạo: “Được rồi, đừng mơ mộng nữa, mau nghĩ xem lát nữa phải làm gì đi.”
Trình Kiêu truy hỏi: “Chị vẫn chưa nói mà, nếu tôi chịu trách nhiệm được thì chị có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
“Được được được, qua được khủng hoảng trước mắt đã rồi tính!” Lâm Ngọc qua loa lấy lệ, không tin Trình Kiêu có thể gánh chịu được cơn giận của nhà họ Tống.
Nghiêm Thuỵ Văn đột nhiên bật cười: “Chàng trai, chết đến nơi rồi mà cậu vẫn dám mạnh miệng à? Cậu Tống là người cậu có thể đắc tội được sao?”
Trình Kiêu nhìn Nghiêm Thuỵ Văn, lạnh nhạt nói: “Những chuyện này đều do anh sắp đặt đúng không?”
Lâm Ngọc sửng sốt, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, giận dữ nhìn Nghiêm Thuỵ Văn rồi quát: “Nghiêm Thuỵ Văn, tôi còn tưởng cậu đã thay đổi tính nết, không ngờ cậu lại âm hiểm đến vậy! Dám chơi trò mượn dao giết người!”
Nghiêm Thuỵ Văn cười mỉa đắc ý: “Bây giờ trợ lý Lâm mới hiểu có phải quá muộn không? Chàng trai, cậu chờ gánh chịu cơn giận của cậu Tống đi!”
“Tiểu nhân hèn hạ!” Lâm Ngọc bực tức mắng.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nam nhã nhặn đột nhiên vang lên.
Một chàng trai trẻ mặc vest đen đẹp trai anh tuấn, khí chất nho nhã dẫn theo vài thuộc hạ từ tốn đi từ cửa lớn đến khu vực nghỉ.
Nhìn thấy chàng trai trẻ này, tất cả các cậu chủ giàu có trong khu vực nghỉ đều đứng dậy, cung kính khom người cúi đầu, gọi: “Cậu Tống!”