CHƯƠNG 655
Chẳng qua kiếp trước Trình Kiêu là kiểu người không nổi bật, lại không có quan hệ với ai, cho nên đã bị loại ngay từ vòng đầu.
Sau đó phòng ký túc của Trình Kiêu đi mua say tập thể. Bởi vì về trễ, ký túc đóng cửa, cả đám ngủ một đêm ngoài đường.
Trình Kiêu còn bị cảm một tuần, quả nhiên là khắc sâu vào trí nhớ.
Trong phòng bọn họ chỉ có mình Cầm Thú qua vòng đầu, nhưng sau đó cũng bị loại bỏ.
Cuối cùng hình như là Cố Tu Nhiễm thành công trúng vị trí nam 3, cô nàng hung dữ Vương Vũ Hàm và mấy người Trương Manh cũng trúng vài vai diễn không quá quan trọng.
Hình như ngay cả Y Linh cũng không được chọn.
Sau đó có lời đồn rằng đợt tuyển chọn có mờ ám, đều là trợ lý của Dương Oánh giở trò quỷ. Những người trúng cử đều hối lộ trợ lý của Dương Oánh nên mới trúng, không liên quan gì đến thành tích cả.
Thật ra loại tuyển chọn trong trường này đều xem ở quan hệ và nhan sắc. Trong mắt người trong xã hội, những sinh viên chưa đặt chân ra ngoài xã hội sao có thể làm được gì?
Cho dù có cũng là đặc biệt hiếm, là loại thiên thú trời cho. Chỉ là loại nhân tài này trong mười nghìn người cũng không chọn được một người.
Cho nên, Cố Tu Nhiễm và Trương Manh được chọn là chuyện hợp tình hợp lý.
Một đời này, Trình Kiêu hiển nhiên không có hứng thú gì với giấc mộng nổi tiếng, nếu nữa nếu gặp Dương Oánh sợ là sẽ làm lộ thân phận của anh.
Chỉ là nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt Trương Tư Tổ, Trình Kiêu vốn định nói mình không tham gia tuyển chọn cũng phải nhịn xuống.
“Ừ, lúc đó tôi nhất định sẽ đến.”
Buổi tối tan học, ánh đèn rực rỡ thay thế ánh mặt trời, Y Linh hẹn Trình Kiêu gặp mặt ở sân thể dục phía sau trường học.
Sau khi ăn xong cơm tối ở căn tin, Trình Kiêu đi đến sân thể dục một mình.
Mấy người Trương Tư Tổ vội vàng chuẩn bị cho buổi tuyển chọn vài ngày sao, cho nên Trình Kiêu cũng được yên tĩnh.
Dưới bóng đèn phía đông nam trường học, Y Linh mặc một chiếc áo dệt kim màu hồng, bên trong là váy lụa màu quả hạnh, tóc dài thả xuống, dáng người cao gầy.
Ánh đèn màu vàng chiếu lên khuôn mặt cô tạo ra cảm giác mông lung huyền ảo.
Bây giờ đã là cuối thu, rất ít người đến sân thể dục, có điều dù là như vậy, Y Linh vẫn hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Trình Kiêu đi qua, mỉm cười chào: “Y Linh.”
Cô hơi sửng sốt, hai tay như không biết nên để chỗ nào, có chút co quắp.
Ngày thành lập trường hai người vội vàng tạm biệt, dưới sự bức bách của Cố Tu Nhiễm và Vương Vũ Hàm, Y Linh thừa nhận mình thích Trình Kiêu trước mặt mọi người.
Sau đó Trình Kiêu đóng cửa khổ tu hai tháng, lúc Y Linh muốn tìm anh thì luôn không gọi điện được.
Y Linh còn tưởng rằng Trình Kiêu cố ý trốn tránh mình.
“Cậu, đến rồi!” Y Linh như hơi ngượng ngùng, khuôn mặt như ngọc đỏ lên, nương bóng đêm càng có vẻ đánh yêu.
“Ừ.” Trình Kiêu nhẹ nhàng gật đầu, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh cũng không phải người giỏi nói chuyện.