CHƯƠNG 641
“Điều này chứng minh Trình Thần Y hiểu biết rất rõ về các huyệt đạo!”
“Cao siêu, quá cao siêu! Chúng ta cũng có thể chiến thắng Trung y thế gia!”
Lục Thần Y chắp tay với Trình Kiêu: “Trình Thần Y, tôi xin bội phục!”
Phó hội trưởng Đường nói với sắc mặt đầy xúc động: “Trình Thần Y, y thuật cao siêu, y thuật quá cao siêu!”
Tôn Mạc cũng rất ngạc nhiên. Cô ta từng học về Trung y nên biết rất khó để tìm ra một huyệt đạo, huống chi người này tìm ra ba mươi huyệt chỉ với mấy chục giây ngắn ngủi.
“Đúng là khó mà tin nổi!”
Nhìn gương mặt bình thản của Trình Kiêu, trong lòng Tôn Mạc lại như đang nổi sóng.
“Tôi cứ tưởng y thuật của cậu ta cao siêu bình thường thôi, nhưng tôi thật sự không ngờ lại cao siêu đến mức này!”
Cốc Sinh Ngọc không còn giữ thái độ bất cần như ban nãy nữa, anh ta nhìn Trình Kiêu với sắc mặt chăm chú: “Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
Trình Kiêu quay đầu nhìn anh ta và lạnh nhạt nói: “Anh không xứng để biết tôi là ai. Bây giờ anh lập tức biến khỏi đây.”
“Cậu dám nhục nhã tôi, muốn chết ư!” Cốc Sinh Ngọc hất tay với hai tên thuộc hạ sau lưng: “Lên dạy dỗ cậu ta!”
“Dạ!” Hai tên thanh niên nhìn Trình Kiêu với ánh mắt khinh thường, vì bọn họ không cảm nhận được tí chân khí nào trên người Trình Kiêu cả.
Tiếc là hai người đó tiến lên thì nhanh nhưng tốc độ bay ra ngoài còn nhanh hơn.
Đến nỗi mọi người không hề thấy rõ Trình Kiêu ra tay như thế nào mà hai kẻ đó đã bay ra ngoài rồi.
Tôn Mạc cười khẩy trong lòng: “Tên họ Cốc này vẫn chưa biết Trình Kiêu giỏi võ lắm sao?”
Cốc Sinh Ngọc lại trợn mắt thêm lần nữa: “Không thể nào! Hai tên thuộc hạ của tôi đều là võ giả! Cậu, rốt cuộc cậu là ai?”
Trình Kiêu bước từng bước tới cạnh anh ta và lạnh nhạt nói: “Tôi nói rồi, anh không xứng được biết.”
Nói xong, Trình Kiêu tung một bàn tay lên mặt Cốc Sinh Ngọc, đánh bay anh ta.
“Đây coi như là một bài học cho anh, nếu còn có lần sau thì anh sẽ chết đấy.”
Giọng nói của Trình Kiêu rất bâng quơ, nhưng mọi người nghe được lại thấy ớn lạnh.
Cốc Sinh Ngọc nhìn ánh mắt của Trình Kiêu và sợ đến mức run lẩy bẩy.
“Đi mau!”
Cốc Sinh Ngọc gọi hai tên thanh niên đó rồi xoay người đi trong nhếch nhác.
Ninh Lan đi đến bên cạnh Trình Kiêu và cảm kích nói: “Tiểu Kiêu, con vất vả rồi! Lần này may nhờ có con!”
Tôn Đại Hải cũng đi tới và cảm ơn Trình Kiêu với sắc mặt lúng túng: “Tiểu Kiêu, lần này may nhờ có cháu.”
“Tiểu Mạc, con còn không mau qua đây xin lỗi Trình Kiêu?” Tôn Đại Hải mắng.
Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu nhưng vẫn phải nói với thái độ không tình nguyện: “Cảm ơn!”
Lưu Tào Khang ở bên cạnh thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.