CHƯƠNG 636
Cốc Sinh Ngọc cười khẩy: “Dù có đưa người chết về, thì nhà họ Tôn cũng xem như đã hoàn thành cá cược, nhà học Cốc tôi cũng không ngại.”
“Anh…” Nét mặt Tôn Mạc vô cùng u ám, không ngờ nhà họ Cốc lại ép người quá đáng như thế!
Tôn Đại Hải nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng. Làm sao đây? Làm sao đây? Nếu không nghĩ ra cách, nhà họ Cốc nhất định sẽ ép buộc đưa Mạc Mạc đi.
Với tính tình của Mạc Mạc, rất có thể cô ta sẽ tự sát!
Phải làm sao mới có thể cứu Mạc Mạc đây? Tôn Đại Hải đảo mắt tìm kiếm trong đám người.
Ông ta chợt nhìn thấy Trình Kiêu đứng bên cạnh Ninh Lan.
“Đúng rồi, nếu Trình Kiêu có thể thắng Cốc Sinh Ngọc, thì việc cá cược cũng có thể huỷ bỏ. Trình Kiêu là con rể của tôi, cũng xem như người nhà họ Tôn, đương nhiên có thể ra mặt.”
Hơn nữa trong tất cả những người đang có mặt, cũng chỉ có Trình Kiêu có thực lực này thôi.
Nhưng khi nãy Mạc Mạc đối xử với Trình Kiêu như thế, anh sẽ giúp cô ta chứ?
Bản thân Tôn Đại Hải cũng cảm thấy không có mặt mũi đi nhờ Trình Kiêu giúp đỡ.
Cốc Sinh Ngọc thúc giục: “Chú Tôn, nên thực hiện giao ước rồi.”
Tôn Đại Hải thầm thấy nặng nề, ông ta cắn răng, thôi vậy, hôm nay coi như không cần thể diện gì nữa.
“Đợi đã, cậu Cốc, nhà họ Tôn chúng tôi vẫn chưa thua!”
Nói xong, không đợi Cốc Sinh Ngọc kịp trả lời, ông ta đã bất chấp ánh mắt nghi ngờ của Tôn Mạc và mọi người, xoay người đi về phía Trình Kiêu, chắp tay với anh: “Trình Kiêu, ba biết Mạc Mạc làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, nhưng mong con hay cứu con bé. Nếu không con bé sẽ chết chắc!”
Trình Kiêu không nói gì, anh đưa mắt nhìn mọi người trước mặt, nhưng mọi người lại như một thứ trống rỗng. Ánh mắt của anh như đang nhìn về phía tinh không rất xa xôi.
Quả nhiên vẫn không đồng ý!
Tôn Đại Hải vô cùng tuyệt vọng.
Mặt Tôn Mạc đỏ lên, cô ta siết chặt tay trừng Trình Kiêu, trong lòng vô cùng phức tạp.
“Khi nãy mình cười nhạo anh ta y thuật tệ hại, nói anh ta mãi mãi là một tên vô dụng trong mắt mình. Bây giờ chỉ mới trôi qua không lâu lại phải xin anh ta cứu mạng, ông trời là đang cố ý trừng phạt mình sao?”
Dù Tôn Mạc không muốn cầu xin Trình Kiêu, nhưng lúc này cô ta không thể nói lời từ chối.
Vì cô ta biết rõ, ở đây chỉ có Trình Kiêu có thể cứu cô ta thôi.
Cũng chỉ có anh có khả năng này.
Thấy Trình Kiêu không nói tiếng nào, Ninh Lan chợt quỳ xuống với anh, nhưng đã được anh đúng lúc đỡ dậy.
“Tiểu Kiêu, mẹ biết Mạc Mạc làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng chúng ta là người một nhà, con nhất định phải cứu con bé! Mẹ không muốn thấy con bé đi thực hiện cá cược nhảm nhí gì đó!”
Nói xong, Ninh Lan lại trừng Tôn Đại Hải bằng ánh mắt căm hận.
Tôn Đại Hải thấy hổ thẹn cúi đầu, không dám đối mặt với Ninh Lan.