CHƯƠNG 630
“Cuộc đời tôi theo đuổi là tiền và quyền. Trong mắt tôi, những y thuật khiến anh vô cùng cao ngạo căn bản không đáng để nhắc tới!”
“Anh từng nói quyền và tiền mà tôi theo đuổi chỉ là rác rưởi trong mắt anh. Nhưng theo tôi thấy, thứ anh theo đuổi làm sao không phải là rác rưởi chứ?”
“Thật ra, lần trước anh nói một câu rất đúng. Chúng ta là người của hai thế giới, chỉ có điều sự theo đuổi của anh cũng chẳng cao hơn tôi là mấy!”
“Tất cả chẳng qua chỉ là bản thân anh tự mãn, không coi ai ra gì! Trong mắt tôi, anh vĩnh viễn vẫn là kẻ vô dụng kia!”
Người phụ nữ này thật sự là một người phụ nữ có ham muốn trả thù rất mạnh. Cô ta còn canh cánh trong lòng những lời Trình Kiêu công kích cô ta ở trong quán trà.
Bây giờ, xem như biến tướng trả lại cho Trình Kiêu.
Vẻ mặt Lưu Tào Khang dịu hơn rất nhiều, rõ ràng lần này Tôn Mạc tỏ thái độ đã nói trúng tâm tư của anh ta.
Trình Kiêu đột nhiên cười, nhìn Tôn Mạc với ánh mắt có phần thương hại: “Tôn Mạc, người tự mãn không phải tôi mà là cô.”
“Nếu cô vẫn tự mãn như thế, cả đời cô cũng không thể biết được chỗ dựa thật sự của tôi.”
Tôn Mạc cười lạnh nói: “Trình Kiêu, anh không cần phải làm màu nữa. Chỗ dựa của anh còn không phải là y thuật cao, có thể cứu người sao?”
“Nhưng tôi cho anh biết, có lẽ người khác sẽ xem trọng anh, nhưng tôi thì không. Tôi theo đuổi chính là quyền thế, là tài sản.”
Trình Kiêu cười mà như không cười: “Cứu người à? Cô sai rồi, tôi chính là thích giết người!”
Năm đó, Trình Kiêu từng một mình tàn sát cả một tộc, trực tiếp phá hủy hai tinh cầu có sự sống, bao gồm cả mấy chục tỷ sinh linh trên tinh cầu đó.
Uy danh của Đại Đế Thương Sinh không phải dựa vào sự cất nhắc của những người đồng hành mà thật sự là giết ra.
So với cứu người, Trình Kiêu thật sự càng thích giết người hơn.
Chỉ là, Tôn Mạc chắc chắn sẽ xem thường, bây giờ là xã hội do pháp luật cai trị, đặc biệt ở Á tộc, giết người thì phải đền mạng.
Xuất thân của Tôn Mạc đã hạn chế tầm mắt của cô ta ở trong đất nước này. Cho nên cô ta cảm thấy Trình Kiêu chỉ đang khoe khoang!
“Trình Kiêu, nói thật, cho dù anh có đạt được thành tựu rất cao trên phương diện y thuật, nhưng tôi vẫn khinh thường anh.”
“Không vì gì khác, chỉ riêng thái độ trong mắt không có ai của anh thật sự khiến người ta rất chán ghét!”
Tôn Đại Hải quát: “Mạc, con nói chuyện kiểu gì vậy? Mau xin lỗi Trình Kiêu!”
Tôn Mạc nhìn về phía Tôn Đại Hải, lạnh lùng nói: “Ba, mẹ, nếu ba mẹ vẫn xem con là con gái của ba mẹ, vậy hãy để con tự quyết định cuộc hôn nhân của mình!”
“Hồ đồ!” Gương mặt Tôn Đại Hải tái mét. Tôn Mạc thậm chí không nghe lời ông nữa.
Ninh Lan nói với vẻ mặt lo lắng: “Tiểu Mạc, ba mẹ sẽ không hại con đâu. Con hãy nghe ba mẹ một câu, đừng tùy hứng nữa!”