CHƯƠNG 616
Nhưng trên mặt một số người chợt hiện lên vẻ suy tư. Ánh mắt họ nhìn Trình Kiêu cũng có thêm vẻ kinh ngạc!
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng cười: “Ha ha, tiệc mừng thọ năm mươi tổi của chú Tôn, ông già này không mời tự đến, mong chú Tôn đừng trách tôi!”
Một ông lão mặc đồ đen dẫn theo một cô gái xinh đẹp chầm chậm bước vào.
Đám đông chợt ngạc nhiên hô lên: “Giáo sư Mạc!”
Người tới là một trong những người có địa vị và vai vế cao nhất trong giới Y học Hà Tây, giáo sư Mạc – Mạc Hoa Đình!
Cuộc gặp gỡ trao đổi y thuật giữa Hà Tây và Tần Châu lần trước do giáo sư Mạc dẫn chương trình, cũng coi như không đánh không quen biết với Trình Kiêu.
“Chào giáo sư Mạc!”
Mạc Hoa Đình đi tới, người trong giới Y học đều cúi đầu chào.
Mạc Hoa Đình mỉm cười đáp lại, thái độ ung dung bình thản.
Tôn Đại Hải vội vàng đứng dậy chào đón: “Giáo sư Mạc, sao ông lại tới đây?”
Mạc Hoa Đình cười bảo: “Sao, không hoan nghênh tôi à?”
“Tôi đâu dám! Biết trước giáo sư Mạc tới thì tôi đã ra ngoài tiếp đón rồi!” Tôn Đại Hải cung kính nói.
“Đúng rồi, sao giáo sư Mạc lại tới đây vậy? Tôi vẫn tự mình biết mình lắm, tiệc mừng thọ của tôi không thể mời được vị đại Phật như ông tới!” Tôn Đại Hải cười tự giễu.
Mạc Hoa Đình cũng không vòng vo, cười bảo: “Đúng là tiệc mừng thọ của ông không mời được tôi, nhưng ai bảo ông có được một cậu con rể lợi hại chứ? Tôi không tới không được!”
Lại là câu này!
Lẽ nào đến giáo sư Mạc nổi danh khắp giới Y học Hà Tây cũng đến vì cậu chủ Lưu?
Có lẽ giáo sư Mạc có chuyện gì cần nhờ Phó thị trưởng Lưu nhỉ? Vậy nên ông ta mới tới nịnh bợ cậu chủ Lưu.
Trong lòng Lưu Tào Khang hơi hưng phấn, tuy Mạc Hoa Đình chú trọng y thuật, nhưng tiếng tăm của ông ta trong giới Chính trị lại vô cùng cao, nếu được Mạc Hoa Đình đánh giá cao thì sẽ giúp ích rất nhiều cho Lưu Tào Khang sau này.
Tâm trạng vốn đang sa sút của Tôn Mạc cũng thoáng chốc biến mất, cho dù Trình Kiêu quen biết Ninh Cát Sơn thì thế nào? Thân phận của Mạc Hoa Đình còn cao hơn Ninh Cát Sơn nhiều.
Không đợi mọi người hiểu ra, giáo sư Mạc đã đi thẳng đến chỗ Lưu Tào Khang.
Lưu Tào Khang giật mình, vội vàng tập trung tinh thần chuẩn bị sẵn sàng, đồng thời cũng nháy mắt với Tôn Mạc.
Khi Mạc Hoa Đình còn cách mình ba mét, Lưu Tào Khang và Tôn Mạc vội vàng cùng cúi đầu thật sâu: “Chào giáo sư Mạc!”
“Ừ.” Mạc Hoa Đình chỉ cười nhẹ với Lưu Tào Khang rồi đi thẳng qua, chẳng thèm nhìn Tôn Mạc lấy một lần.
Lần này ai cũng nhìn ra được, chắc chắn Mạc Hoa Đình không đến vì Lưu Tào Khang.
Mạc Hoa Đình đi tới chỗ Trình Kiêu rồi đứng thẳng, sau đó cúi chào anh trang nghiêm y như Ninh Cát Sơn: “Chào cậu Trình!”
“Mời ông Mạc đứng lên.” Trình Kiêu khẽ nói.