CHƯƠNG 595
Ninh Lan càu nhàu quan tâm hoàn toàn đứng trên góc độ của Trình Kiêu để cân nhắc, căn bản không để ý tới tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải.
Ánh mắt Trình Kiêu khẽ đảo qua. Tiệc mừng thọ năm mươi của Tôn Đại Hải à? Có thể nói bữa tiệc mừng thọ này là ký ức sâu sắc đối với Trình Kiêu!
Kiếp trước, Trình Kiêu nhớ rất rõ ràng, chính trong bữa tiệc mừng thọ này, Tôn Mạc tuyên bố ngay trước mặt mọi người là ly hôn với anh, đồng thời công khai chuyện bọn họ kết hôn lâu như vậy, tới nay Trình Kiêu vẫn luôn ngủ trên mặt đất.
Cô ta còn tuyên bố trước mặt mọi người về mối quan hệ yêu đương giữa cô ta và Lưu Tào Khang.
Trình Kiêu trở thành trò cười lớn nhất trong cả tiệc mừng thọ, bị ném vào mặt với các cách gọi như ăn bám, rùa lông xanh. Ánh mắt mọi người nhìn Trình Kiêu đầy giễu cợt và xem thường.
Trong giây phút đó, Trình Kiêu hận không thể lập tức chết đi! Thật may là Ninh Lan vẫn đứng bên cạnh anh, cho anh chút ấm áp cuối cùng trong thế giới lạnh giá này.
Nỗi nhục này đã khiến Trình Kiêu bị tổn thương sâu sắc. Cho dù đã qua tám trăm năm, Trình Kiêu nhớ tới vẫn cảm giác trên mặt nóng hừng hực.
Ninh Lan vì Trình Kiêu mà lập tức tát Tôn Mạc một cái, còn bảo Tôn Mạc phải thu lại lời vừa nói, nếu không sẽ chết ở trước mặt cô ta.
Nhưng Tôn Mạc đã lên kế hoạch từ lâu, trái lại cũng lấy cái chết ra ép Ninh Lan phải đồng ý chuyện giữa cô ta và Lưu Tào Khang.
Trình Kiêu nhớ, lúc đó ba của Lưu Tào Khang hình như lên chức.
Sau khi Tôn Đại Hải cân nhắc một lúc, dứt khoát lựa chọn Lưu Tào Khang, vứt bỏ Trình Kiêu.
Người thân và bạn bè của nhà họ Ninh và nhà họ Tôn muốn nịnh bợ Lưu Tào Khang, đều ủng hộ quyết định của Tôn Đại Hải.
Ninh Lan bởi vậy đã tức giận mà ngất ngay tại chỗ.
Sau khi Ninh Lan ngất đi, Trình Kiêu đã tới bệnh viện cùng bà.
Anh không rõ chuyện xảy ra lúc sau trong bữa tiệc mừng thọ lắm.
Tuy nhiên sau này Trình Kiêu nghe nói, trong buổi tiệc có kẻ thù cũ của nhà họ Tôn tới, Tôn Mạc và đối phương so tài y thuật, bị đối phương sỉ nhục một phen.
Dường như trước kia hai nhà còn cá cược gì đó, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của nhà họ Lưu, nhà họ Tôn trả một cái giá rất lớn mới giải quyết chuyện này được ổn thoả.
Ninh Lan ở đầu bên kia điện thoại dường như nhận ra Trình Kiêu im lặng quá lâu, bà lo lắng gọi vài tiếng: “Trình Kiêu, Trình Kiêu, con có đang nghe không?”
Trình Kiêu hoàn hồn lại: “Có ạ.”
“Nếu con không muốn về thì đừng về, mẹ sẽ giải thích với mọi người.” Ninh Lan tưởng rằng Trình Kiêu lo gặp những người thân bạn bè kia, bởi vì mỗi lần gặp những người đó là chắc chắn anh sẽ bị chế giễu.
Trong lòng Trình Kiêu ấm áp, Ninh Lan thật sự vô cùng quan tâm anh. Anh là con rể mà đến tiệc mừng thọ của ba vợ cũng có thể không đi.
“Dì Lan yên tâm, con nhất định sẽ tới đúng giờ.”
“Trình Kiêu, nếu không muốn về cũng không sao, con đừng gượng ép bản thân mình.” Ninh Lan quan tâm nói.
“Không gượng ép, con rất mong chờ bữa tiệc mừng thọ này!” Trình Kiêu cười nhẹ, trong nụ cười có sự bình tĩnh khó nói thành lời.