CHƯƠNG 580

Đường Quốc Hoa và Lục thần y nhìn nhau với vẻ mặt nặng nề, không biết có nên nói cho mọi người biết suy đoán của mình không.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, thanh niên có biệt danh kia lại bước vào: “Hội trưởng Đường, viện trưởng Ninh về rồi!”

Đường Quốc Hoa ngẩn ra một chút: “Ninh Cát Sơn về rồi?”

Một ông lão giễu cợt: “Viện trưởng Ninh nói muốn mời thần y nào đó tới cơ mà? Buổi sáng vừa đi, mới một tiếng đã mời được rồi à?”

Một người khác cười bảo: “Chắc là bị từ chối ngoài cửa rồi!”

“Hừ, tôi đã nói rồi, tổ chuyên gia chúng ta tập hợp bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng ở Thủ đô cũng bó tay bất lực, Hà Tây nho nhỏ của họ thì có được thần y gì! Chỉ là trò bịp bợm thôi.” Một ông lão với chòm râu dài ba tấc khinh thường nói.

“Ha ha, chờ xem Ninh Cát Sơn sẽ tự mình làm trò hề thế nào.”

Mọi người đều chế nhạo, đúng là cùng ngành là oan gia. Những chuyên gia và bác sĩ nổi tiếng và Thủ đô đều bất lực trước bệnh của hai mươi tám đứa trẻ, nhưng vẫn coi thường bác sĩ ở Hà Tây.

Trong mắt Lục thần y lộ ra vẻ nghi hoặc.

Đường Quốc Hoa ngượng ngùng giải thích: “Lục Thần Y, Ninh Cát Sơn là viện trưởng của Bệnh viện Nhân dân này, là người ngay thẳng vô tư, thấy tổ chuyên gia cũng bó tay trước bệnh của đám trẻ nên muốn ra ngoài tìm người tới giúp.”

“Không phải tôi coi thường Hà Tây, nhưng đến tôi và ông cũng không có cách nào với bệnh của đám trẻ này, nếu Hà Tây có người có thể chữa khỏi thì y thuật của người này sớm đã nổi danh khắp thiên hạ rồi.”

“Phó hội trưởng Đường nói đúng! Chuyện mà bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô chúng ta đều không làm được, Hà Tây nho nhỏ này sao có thể có người làm được?” Một ông già cười nịnh nọt.

Lục thần y cũng gật đầu, tuy lời của Đường Quốc Hoa không phải tuyệt đối, nhưng cũng có lý.

So với Thủ đô, đương nhiên Hà Tây còn kém xa.

Khi mấy người đang nói thì có tiếng hô to vui vẻ của Ninh Cát Sơn vọng lại từ bên ngoài.

“Phó hội trưởng Đường, tôi mời được thần y tới rồi!”

Ồ?

Mọi người đều sững sờ.

Đường Quốc Hoa thắc mắc: “Không ngờ Ninh Cát Sơn thật sự mời được người tới?”

“Tôi muốn xem xem vị thần y này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Ninh Cát Sơn dẫn Trình Kiêu vào phòng họp lớn.

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Ninh Cát Sơn.

Bác sĩ nổi tiếng của Thủ đô ngồi vị trí đối diện với cửa chế nhạo: “Viện trưởng Ninh, thần y ông mời tới đâu? Sao tôi không thấy?”

Một ông già khác cười khẩy: “Không phải là tên nhãi bên cạnh ông đấy chứ?”

Đường Quốc Hoa cũng cau mày nhìn Ninh Cát Sơn.

Ninh Cát Sơn biết những người này coi thường Hà Tây của mình, từ tổ chuyên gia đến Hà Tây, giải tán đội điều trị của Hiệp hội Y học Hà Tây là ông đã biết.

Nhưng Ninh Cát Sơn cũng hết cách, ai bảo người ta đến từ Thủ đô chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play