Giọng điệu của Trình Kiêu rất bình tĩnh, giống như hai người đang nói giỡn.
Nhưng tất cả mọi người trong phòng đều đột nhiên sững sờ, không ai dám nói một lời.
Mọi người bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Nhưng giọng điệu không để ý chút nào cùng với biểu cảm bình thản của anh, làm cho không có bất cứ ai dám nghi ngờ lời anh nói.
Biết rằng ở Á tộc, giết người sẽ phải đền mạng, nếu ai nói tôi muốn giết cậu, thì mọi người đều biết hơn phân nửa là lời nói khi tức giận.
Vậy mà lúc Trình Kiêu nói ra lại làm người ta không thể sinh ra chút nghi ngờ.
Dường như chỉ cần Vương Khánh Sinh nói thêm một câu, Trình Kiêu thật sự sẽ giết ông ta.
Vương Khánh Sinh đứng mũi chịu sào, nhìn ánh mắt gần như không có chút cảm tình nào của Trình Kiêu, trong lòng đang phát run.
Đây đâu phải ánh mắt một thanh niên hai mươi tuổi nên có, quả thực chính là một con thú dữ đã đói bụng tám ngày!
Vương Khánh Sinh không dám nói câu nào, thậm chí dũng khí đối mặt với Trình Kiêu cũng không có.
Nhân lúc mọi người không nói gì, Triệu Cao bên cạnh Trình Kiêu có chút oán trách nhỏ giọng nói: “Trình Kiêu, không phải tôi đã nói với cậu từ sớm rồi sao? Nếu không có tiền tôi sẽ cho cậu mượn, sao cậu có thể đi tay không tới chứ?”
Trình Kiêu dửng dưng nói: “Tôi có mang theo quà.
”
“Vậy cậu tặng Điểm Hương cái gì thế? Nói cho họ để họ hết hy vọng đi!” Triệu Cao nói.
Trình Kiêu không nói gì, bởi vì món quà anh đưa, cho dù nói ra cũng không có ai tin.
Đúng lúc này, Lý Ny mẹ Điểm Hương đột nhiên đi vào.
“Trình Kiêu, tấm chi phiếu này của cháu tặng đúng không!”
Lý Ny cầm một tờ chi phiếu trong tay, vẻ mặt khẩn trương, ngón tay cũng đang run rẩy.
Chi phiếu? Tình huống gì vậy!
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trình Kiêu, đa số khuôn mặt mọi người đều hiện lên vẻ nghi ngờ.
Nếu trên tấm chi phiếu không có tên của mình thì Trình Kiêu rất muốn phủ nhận.
“Là của cháu.
” Trình Kiêu nhàn nhạt nói.
Lý Ny có chút trách cứ nói: “Đứa nhỏ này, mau lấy tiền về đi, không phải nhiều quá rồi sao? Ai tặng quà lại đưa ba tỷ chứ! Cha mẹ cháu biết thì sao!”
Điểm Hương sửng sốt, đột nhiên hỏi: “Mẹ, chờ chút, vừa rồi mẹ nói bao nhiêu?”
Lý Ny nhìn vào mắt Điểm Hương, thấp giọng nói: “Ba tỷ!”
“Ba tỷ!”
Mọi người kinh ngạc hô lên, sau đó, một loạt tiếng cười trào phúng vang lên.
Vương Khánh Sinh cười nói: “Em dâu, trẻ con tùy tiện lấy tờ giấy làm thành chi phiếu mà em cũng tin à!”
Những người còn lại người bày ra vẻ mặt khinh thường, mọi người đều cảm thấy chắc chắn tấm chi phiếu của Trình Kiêu là giả.
“Mẹ, mẹ không tính sai chứ? Ba tỷ thật sao?” Ngay cả giọng nói của Điểm Hương cũng có chút run rẩy, cô hỏi lại lần nữa.
Tân Gia Lạc cũng nở nụ cười lạnh trào phúng, khinh bỉ hỏi: “Dì, dì nhìn kỹ đi, có phải tấm chi phiếu là giả không?”
Lý Ny trợn mắt nhìn Tân Gia Lạc, sau đó nhìn Vương Khánh Sinh nói: “Tôi làm kế toán trong công ty, sao có thể không nhận biết chi phiếu?”
“Tấm chi phiếu này là chi phiếu tiền mặt hàng thật giá thật, cầm đến ngân hàng là có thể được trao quyền lấy tiền.
”
Cái gì!
Nụ cười trào phúng trên mặt mọi người cứng lại.
Đương nhiên một người kế toán không thể không phân biệt được một tấm chi phiếu là thật hay giả, nếu Lý Ny nói tấm chi phiếu kia là thật thì chắc chắn là thật.
Khuôn mặt Vương Khánh Sinh đầy vẻ khiếp sợ, tuy giá trị tài sản ông ta đã vượt hơn trăm tỷ từ lâu, nhưng bảo ông ta tiện tay tặng ba tỷ ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ đau lòng.
Ngay cả những người khác có giá trị con người thấp hơn Vương Khánh Sinh nhiều, đừng nói ba tỷ, ba mươi triệu họ cũng cảm thấy đau thịt.
Tân Gia Lạc cũng sửng sốt không kém, anh ta luôn có cảm giác vượt trội so với các bạn cùng lớp, bởi vì gia đình anh ta có tiền tỷ, nhưng bây giờ Trình Kiêu chỉ tiện tay tặng quà đã tương đương với 1/5 tổng tài sản gia đình anh ta!
Vừa rồi Tân Gia Lạc còn đắc ý vì bức tranh của thầy Hà mình tặng cho Điểm Hương không ai bì nổi.
Anh ta còn lấy nó ra đả kích Trình Kiêu, làm nhục Trình Kiêu.
Âm mưu anh ta tỉ mỉ bày ra cùng Dinh Dương, nói đến miệng khô lưỡi khô.
Mà Trình Kiêu vẫn ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần không nói lời nào, đã hung hăng tát ngược lại anh ta một cái vang dội, hơn nữa không biết là cái tát hay dùng đế giày quất.
Thấy mọi người không nói gì, Dinh Dương phản ứng lại kinh ngạc hô lên một tiếng: “Không thể nào, tên vô dụng Trình Kiêu lấy đâu ra ba tỷ, tôi không tin!”
Lý Ny liếc anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu Trình Kiêu không có ba tỷ, thì không thể có chi phiếu tiền mặt.
Đây là sự thật!”
Dinh Dương lập tức đỏ thẫm mặt, những học sinh có gia cảnh bình thường chỉ nhìn thấy chi phiếu trên TV và phim ảnh, họ chưa bao giờ nhìn thấy chi phiếu trong đời sống hiện thực.
Sau khi nghe Lý Ny giải thích, mọi người vô cùng nghi ngờ chuyện Trình Kiêu có ba tỷ.
Triệu Cao khiếp sợ nhìn Trình Kiêu, hỏi: “Trình Kiêu, cậu mua vé số trúng tiền tỷ à? Vậy cũng không đúng, cho dù trúng tiền tỷ thì lấy ba tỷ tặng quà cũng rất tiếc!”
Đôi mắt đẹp của Điểm Hương nhìn về phía Trình Kiêu với vẻ phức tạp, lồng ngực phập phồng ra đường cong duyên dáng.
“Vậy mà anh ấy lại tặng ba tỷ cho mình, rốt cuộc có ý gì chứ? Vị kia nhà anh ấy biết không?”
Điểm Hương rất rối rắm, từ sau khi Trình Kiêu cứu cô khỏi mấy tên lưu manh, hình bóng Trình Kiêu đã khắc sâu trong lòng Điểm Hương.
Sau đó biết được Trình Kiêu làm con rể nhà họ Tôn, nhưng Điểm Hương vẫn nhịn không được tiếp cận Trình Kiêu.
Không vì điều gì khác, chỉ vì có thể trò chuyện với Trình Kiêu, Điểm Hương đã cảm thấy rất vui vẻ.
Bây giờ Trình Kiêu bỗng nhiên tặng ba tỷ cho cô, Điểm Hương thật sự không thể không suy nghĩ miên man.
Lý Ny đi đến cạnh Trình Kiêu, đưa chi phiếu cho anh, nghiêm túc nói: “Cháu cầm về đi, dì và chú Điểm đã bàn bạc với nhau rồi, món quà quý như vậy dì tuyệt không thể nhận!”
Trình Kiêu nhìn tấm chi phiếu, không có ý định nhận lại, thản nhiên nói: “Dì, chút tiền ấy coi như cháu ủng hộ Điểm Hương vẽ tranh đi!”
“Cô ấy rất có thiên phú, cháu mong cô ấy có thể thành công sớm.
”
Lý Ny kiên trì nói: “Vậy cũng không được, cháu nên nhận lại số tiền này.
”
Tuy hai vợ chồng Điểm Thế Dạ cũng giống như đại đa số người bình thường, thích kết giao với người có tiền có thế, nhưng họ vẫn có nguyên tắc của mình.
Trình Kiêu cười khẽ, nói: “Đồ tặng rồi sao có thể lấy lại chứ? Nếu dì không cần thì vứt thùng rác đi!”
Tròng mắt Triệu Cao suýt nữa rơi xuống, đó là ba tỷ đấy, cậu bảo vứt thùng rác! Tôi đã từng gặp người phá của, nhưng chưa bao giờ thấy ai phá của như cậu!
Sắc mặt Tân Gia Lạc càng thêm khó coi, anh ta chỉ tặng một bức tranh có giá trị ba bốn chục triệu đã dào dạt đắc ý không ai bì nổi.
Mà Trình Kiêu ba tỷ cũng có thể tùy tiện vứt thùng rác, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương!
“Cháu…” Lý Ny không biết nên nói gì, nhìn Trình Kiêu cúi đầu lẳng lặng uống trà, Lý Ny đành phải đưa chi phiếu cho Điểm Hương.
“Con khuyên nhủ cậu ấy đi, chúng ta không thể nhận món quà quý giá như vậy đâu!”
Điểm Hương gật đầu: “Mẹ, con hiểu rồi, mẹ yên tâm đi, con sẽ khuyên anh ấy!”
“Ừ, khách đã tới gần hết rồi, mẹ và ba con đi tiếp đón đây, con cứ tiếp đón bạn bè đi!” Lý Ny nói xong, hơi mỉm cười với mọi người rồi đi ra ngoài.
Điểm Hương nhìn Trình Kiêu, đặt chi phiếu trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Này, anh cầm về đi!”
Trình Kiêu quay đầu nhìn Điểm Hương, cười nói: “Tôi đã nói rồi, nếu em không cần thì cứ vứt thùng rác.
”
“! ”
Điểm Hương cũng cạn lời, vừa rồi cô cho rằng Trình Kiêu nói giỡn, không ngờ Trình Kiêu lại nghiêm túc.
“Anh Trình Kiêu, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng nhiều tiền như vậy em thật sự không thể nhận!”
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Điểm Hương đầy vẻ nghiêm túc.
.