CHƯƠNG 569
Trương Tư Tổ và Dương Thiên Hữu âm thầm siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Y Linh, sức mạnh kia giống như dũng sĩ chuẩn bị chiến đấu đến chết.
Tình trạng của phần lớn các bạn học khác đều tương tự với hai người Trương Tư Tổ.
Ngay cả Thẩm Dũng, Lý Hoành Đồ, Nghiêm Học Văn và cả đám người Cố Tu Nhiễm đều nín thở, lẳng lặng chờ đợi.
Thậm chí, ngay cả Trình Kiêu cũng tò mò nhìn về phía Y Linh, âm thầm suy đoán xem Y Linh thích kiểu nam sinh gì?
Y Linh cúi đầu, trên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ.
Trước khi trả lời vấn đề này, cô liếc nhìn về phía Trình Kiêu.
Y Linh cầm mic lên, khẽ nói trong sự chú ý của hàng nghìn người: “Tôi thích nam sinh hơi lặng lẽ, thích yên tĩnh, trong xương cốt lộ ra một sự cao ngạo…”
Giọng cô gái đặc biệt dịu dàng êm tai, giống như mưa xuân thấm vào lòng người, kèm theo một tình cảm đặc biệt, không giống với tâm tình mà giống như đang tỏ tình.
“Cho dù anh ấy ở trước mặt người khác tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng tôi biết trong lòng anh ấy có tôi. Chỉ cần tôi gặp phải nguy hiểm, anh ấy sẽ không hề do dự đứng ra che chở cho tôi.”
Mọi người nghe một lúc, đột nhiên cảm giác không đúng.
Vì sao Y Linh nói lời này nghe như đang tỏ tình với người nào đó vậy?
Ánh mắt Trình Kiêu đột nhiên trở nên phức tạp, nhìn ánh mắt xấu hổ kèm theo sợ hãi của Y Linh, anh chỉ có thể quay đầu đi, không dám đối diện với cô.
Ý định ban đầu của Trình Kiêu về Y Linh chỉ đơn thuần là muốn giúp Y Linh thay đổi số phận, trả món nợ ân tình kiếp trước cho Y Linh.
Anh không ngờ Y Linh thế mà lại có tình cảm với anh.
Điểm này làm Trình Kiêu thật sự bất ngờ.
Trong lòng Trình Kiêu chỉ có Thuần Nguyệt Tiên Tử. Đó mới là người phụ nữ anh yêu nhất, cũng là người phụ nữ có thể ở bên cạnh anh lâu dài cùng trời đất.
Mà Y Linh chung quy chỉ là một bông hoa quỳnh rực rỡ trên con đường tu tiên dài đằng đẵng này.
So với tuổi thọ mấy trăm nghìn năm của Trình Kiêu, Y Linh tồn tại chỉ giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn.
Hơn nữa, Thuần Nguyệt vì anh mà sẵn lòng cùng anh nhau rơi vào luân hồi, Trình Kiêu làm sao có thể phụ cô được!
Cố Tu Nhiễm đứng bên cạnh Y Linh nghe cô ta nói vậy, máu trong người đều sôi trào.
“Có hơi lặng lẽ, thích yên tĩnh, trong xương cốt lộ ra một sự cao ngạo…”
Đó không phải là nói Cố Tu Nhiễm anh ta sao?
“Cho dù anh ấy trước mặt người khác tỏ ra rất lãnh đạm, nhưng chỉ cần cô gặp phải nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ cô.”
Vậy không phải là chuyện anh ta vừa lặng lẽ làm vì cô sao?
Cố Tu Nhiễm kích động đến mức cơ thể run rẩy, ánh mắt nhìn Y Linh càng thêm dịu dàng.