CHƯƠNG 549
Sắc mặt huấn luyện viên chợt thay đổi, là người đầu tiên nhảy ra nói: “Trình Kiêu, cậu láo xược quá rồi! Lại dám coi thường võ thuật tôi dạy!”
“Nếu cậu thắng Cố Tu Nhiễm, tôi sẽ đích thân ra tay dạy dỗ cậu, để cậu trả cái giá đắt cho sự ngông cuồng của mình!”
“Xong rồi, xong rồi, có phải đầu của nhóc con Trình Kiêu này bị cửa kẹp rồi hay không! Sao có thể nói ra những lời này! Huấn luyện viên để ý đến danh tiếng nhất, lần này chắc chắn Trình Kiêu đắc tội với ông ta rồi.” Trương Tư Tổ buồn phiền nói.
“Huấn luyện viên đích thân ra tay dạy bảo Trình Kiêu, ha ha, lần này xem ra cậu chết chắc rồi!” Vương Vũ Hàm phấn khởi suýt nữa nhảy dựng lên.
Những bạn học khác thương hại nhìn Trình Kiêu, âm thầm lắc đầu, lần này Trình Kiêu đúng là tự tìm đường chết!
Ngay cả huấn luyện viên cũng nổi giận, chịu một trận đau là không thể tránh được rồi.
Điền Thúy Thúy siết chặt bàn tay nhỏ, trong lòng hưng phấn: “Trình Kiêu, cậu đúng là đồ bịp bợm tự tìm đường chết. Ngay cả huấn luyện viên cậu cũng dám đắc tội, lần này không cần tôi ra tay, cậu cũng nhận được bài học nhớ đời.”
Trương Manh tỏ vẻ ghét bỏ: “Cái đồ nghèo hèn này đúng là không biết trời cao đất rộng, cậu cho rằng huấn luyện viên sẽ khoan dung độ lượng, không so đo với cậu như tôi sao?”
“Tự tìm đường chết!”
Sắc mặt Cố Tu Nhiễm dần trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Trình Kiêu, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu là người đầu tiên dám nói loại lời này với tôi.”
“Yên tâm, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt, để cậu thấy rõ chênh lệch giữa cậu và tôi. Cho dù cậu cố gắng cả đời thì cũng chỉ có thể ngước lên nhìn tôi, để cậu hiểu rõ cậu và tôi căn bản là người của hai thế giới.”
Những bạn nữ mê sắc đẹp kia lại bị đánh gục.
“Oa oa oa, cậu Cố đẹp trai quá! Đẹp trai quá đi!”
“Cậu Cố, đánh bại cậu ta! Một chiêu diệt cậu ta!”
“Cái tên nghèo hèn Trình Kiêu này cũng dám chọc giận cậu Cố của chúng ta, quả thật muốn chết!”
Cố Tu Nhiễm bày ra tư thế tấn công, lạnh lùng nói: “Mặc dù trong mắt tôi cậu chỉ như con sâu cái kiến, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm giống Liễu Tinh. Đối mặt với mỗi một kẻ địch, tôi đều sẽ dốc hết sức.”
Huấn luyện viên khen ngợi gật đầu: “Tốt, đây mới thật sự là giác ngộ kẻ mạnh nên có!”
Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, tỏ vẻ không kiên nhẫn nói: “Đừng nói nhảm nữa, cho cậu một cơ hội ra tay, hi vọng cậu quý trọng.”
“Ngông cuồng!” Cố Tu Nhiễm bước lên trước một bước, sau đó giơ chân đá về phía Trình Kiêu, tư thế xinh đẹp, sức lực tràn đầy, mạnh mẽ hơn Liễu Tinh không chỉ mười lần thôi đâu.
“Cố Tu Nhiễm quả nhiên mạnh mẽ, cậu ta hoàn toàn xứng đáng vị trí thứ nhất! Nếu cú đá này nhằm vào tôi, ngoài việc nhận thua, tôi không biết còn cách nào có thể phá giải.” Trương Tư Tổ khâm phục than thở.
“Hi vọng Trình Kiêu đừng bị thương quá nặng!” Dương Thiên Hữu bắt đầu cầu nguyện với thần linh.
Các bạn học cũng vô cùng sợ hãi thán phục, Cố Tu Nhiễm rất hiếm khi nghiêm túc ra tay, cho dù khi tỷ thí, cũng chưa từng thấy anh ta nghiêm túc ra tay.