CHƯƠNG 533

“Tôi không nhìn thấy gì cả, trong mắt tôi chỉ có nguyên khí thiên địa vô cùng vô tận mà thôi.”

Trình Kiêu chắp hai tay sau lưng, anh ngẩng đầu nhìn lên: “Núi không phải núi, nước không phải nước. Đây chính là cảnh giới của cậu bây giờ!”

Thư Nam giật mình, dường như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng cảm giác đó lại nhanh chóng trở nên mơ hồ.

“Núi không phải núi, nước không phải nước…” Thư Nam lẩm bẩm.

Trình Kiêu nói: “Mọi thứ trong trời đất này đều có thể do nguyên khí thiên địa biến thành. Núi mà cậu nhìn thấy là nguyên khí thiên địa! Nước mà cậu nhìn thấy cũng là nguyên khí thiên địa.”

“Kể cả vạn vật trên thế gian này, thậm chí cả loài người cũng đều do nguyên khí thiên địa biến thành.”

“Đừng cố chấp với mọi chuyện trước mắt, nhìn thấu bản chất của sự vật. Đó chính là núi không phải núi, nước không phải nước.”

Mấy câu nói đơn giản của Trình Kiêu lại khiến Thư Nam cảm thấy như có chuông lớn kêu vang, giác ngộ vô cùng.

Cảm giác vừa nắm bắt được nhưng lại biến mất khi nãy lập tức trở nên rõ ràng hơn.

Cảm ngộ với quy tắc đất trời thoáng chốc thăng lên mấy cấp bậc.

Tu tiên nói thẳng ra chính là lĩnh ngộ quy tắc của thiên địa.

Sức người có hạn, thiên địa vô tận, chỉ khi khống chết được lực lượng của đất trời mới có thể nắm giữ sức mạnh thật sự.

Đương nhiên muốn nắm giữ lực lượng thiên địa thì đầu tiên phải hiểu rõ quy tắc thiên địa.

Quy tắc thiên địa chính là những sợi dây vô hình nối tiếp vạn vật, phân bố khắp nơi trên thiên địa.

Mà đương nhiên không có ý chỉ đất trời trên trái đất, mà là đất trời của không gian này.

Lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa chẳng khác nào có thể điều khiển sợi dây vô tận kia, có thể điều khiển bao nhiêu phải xem bạn lĩnh ngộ quy tắc sâu đến mức nào.

Thư Nam đột nhiên quỳ một chân xuống đất, cung kính nói: “Đa tạ ơn truyền đạo của sư phụ!”

Thư Nam bị tổ hồn của Hạn Bạt nhập vào người, anh ta biết rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, cũng biết trước đây trên trái đất từng có nền văn minh tu luyện rất phồn thịnh.

Mà tổ hồn của Hạn Bạt chỉ truyền cho Thư Nam Âm Thi Công. Có thể thấy truyền thừa quý giá đến mức nào!

Có câu rằng, không thể tuỳ tiện truyền đạo!

Mà Trình Kiêu chẳng những truyền đạo, thậm chí còn đang giải thích những gì anh ta thấy khó hiểu.

Người làm sư phụ, truyền đạo dạy dỗ, giải thích nghi hoặc.

Vì thế, Thư Nam cũng xem Trình Kiêu như sư phụ của anh ta.

“Đứng dậy đi!” Trình Kiêu phất tay, một lực lượng nhẹ nhàng đỡ Thư Nam dậy, để anh ta đứng lên.

“Cảnh giới của cậu hôm nay đã vượt qua võ giả quá nhiều, tương đương với luyện khí sĩ thời cổ đại. Nhưng vẫn chưa có tư cách bái tôi làm sư phụ!”

“Tôi có một công pháp rất thích hợp để cậu tu luyện, nhưng phải đợi cậu đạt tới cảnh giới núi là núi, nước là nước mới có thể tu luyện được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play