Trình Kiêu đi vào hành lang treo đầy tranh vẽ.
Hai bên tràn ngập hơi thở của nghệ thuật.
Có cả tranh vẽ nhân vật hoạt hoạ nhiều màu sắc, chắc là tranh Điểm Hương vẽ khi còn thơ bé.
Có bức tranh vẽ cánh tay đầy vàng bạc trang sức, có tên là Trân bảo, nhưng Trình Kiêu xem không hiểu.
Tuy vậy, Trình Kiêu cảm thấy ở phương diện hội họa Điểm Hương đã vô cùng giỏi giang.
Tương lai cô nhất định sẽ trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng.
Bầu không khí nghệ thuật đa số đều rất yên tĩnh, tựa như chỉ có như vậy mới có thể bày tỏ được sự trân trọng nghệ thuật.
Ba mẹ Điểm Hương là nhân viên công sở, điều kiện gia đình cũng khá nhưng không tính là giàu có.

Bọn họ thuộc về kiểu người liều mạng cũng muốn thay đổi số phận, rồi lại không có khả năng thay đổi.
Cho nên từ nhỏ Điểm Hương đã phải tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, ba mẹ cô đem mong muốn của bản thân ký thác vào thế hệ tiếp theo, mong Điểm Hương có thể hoàn thành giấc mộng mà bọn họ không thể hoàn thành.
Điểm Hương cũng thật sự không phụ kỳ vọng, cô đã làm rất khá.

Ba mẹ Điểm Hương cũng dứt khoát bỏ tiền đầu tư để giúp Điểm Hương nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã tổ chức triển lãm tranh, đồng thời mời rất nhiều bạn bè, thậm chí còn có một số thương nhân thành công đến dự.
"Bức tranh Mặt trời lặn này rất đẹp, đường cong ưu mỹ, ngụ ý khắc sâu! Em gái Điểm Hương thực sự quá tuyệt vời!" Lời khen của một cô gái truyền vào trong tai Trình Kiêu.

Trình Kiêu nghĩ cô gái này chắc cũng là một người biết vẽ.
"Ồ, cô gái nhỏ rất có nhãn lực, bức họa này quả thật không tệ." Một giọng nam vang lên, tiếp tục đề tài câu chuyện.
"Nhưng lại không đủ đại khí, có chút bảo thủ, nếu như có thể phóng khoáng hơn, để mặt trời lặn xuất hiện lớn hơn một chút, như vậy lại càng đẹp!" Nghe giọng có vẻ tuổi tác người đàn ông này cũng không nhỏ.
Trình Kiêu cảm thấy người này chắc là một nghệ thuật gia lão làng, đánh giá cũng sâu sắc hơn cô gái vừa rồi.
Sau đó, giọng nói của người đàn ông tiếp tục vang lên: "Muốn trở thành một nhà nghệ thuật chân chính, điều đầu tiên là phải nới rộng giới hạn của bản thân, buông lỏng tâm linh của mình, chỉ có triệt để buông lỏng mới có thể đạt đến thăng hoa, chạm ngưỡng cánh cửa nghệ thuật cao hơn."
"Giống như Phạm Cao vậy, để làm nghệ thuật, ông ta đã cắt mất lỗ tai của chính mình."
"Vì để cho nghệ thuật thăng hoa nên triệt để buông thả bản thân.

Mà muốn làm được điều đó, bước đầu tiên chính là buông thả tâm linh, sau đó buông thả thân thể của chính mình, chỉ có hoàn toàn buông lỏng tâm linh và thân thể thì mới có thể làm cho nghệ thuật thăng hoa hoàn mỹ nhất!"
Nghe đến đây, Trình Kiêu bỗng nhiên có chút buồn bực, buông lỏng tâm linh anh còn có thể hiểu được, nhưng buông thả thân thể là có ý gì?
Đây gần như là đang đầu độc!
Nếu như cô bé vừa rồi chưa rành thế sự, hơn nữa còn có lòng theo đuổi nghệ thuật cuồng nhiệt, nói không chừng sẽ thật sự tin lời của tên lưu manh này.
Trình Kiêu bước chân nhanh hơn, rẽ ngoặt liền nhìn thấy một đám người đang đứng trước một bức tranh.
Trong đó có một người đàn ông khá lớn tuổi ăn mặc rất giống nhân sĩ thành công, đứng đối diện gã là một cô gái vóc người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, đang huơ tay múa chân nói chuyện.
Xung quanh còn có một số nam nữ trẻ tuổi, bày ra vẻ mặt như đang lĩnh hội tinh hoa nghe ông ta bốc phét, trong mắt mang theo thần sắc sùng bái.
Trong số những người này có mấy người là bạn học thời cấp ba của Trình Kiêu, ngay cả Tân Gia Lạc lần trước phát sinh mâu thuẫn với Trình Kiêu ở trường nuôi ngựa cũng nằm trong đám người.

Cô gái xinh đẹp bị người đàn ông đầu độc cũng là bạn học thời cấp ba của Trình Kiêu, tên là Hách Tuệ Tuệ, là một cô gái rất tốt.
Thấy đám nhóc con này bị mình lừa gạt, trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ đắc ý, tiếp tục đầu độc Hách Tuệ Tuệ đang vô cùng sùng bái mình trước mắt.
"Cô gái trẻ, cô có bạn trai chưa? Có tình nhân chưa? Tôi vừa nhìn là biết cô chắc chắn chưa có rồi, bởi vì cô vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ."
"Cô phải tìm nhiều bạn trai, tìm nhiều tình nhân vào, cảm thụ sự vui sướng và kích thích mà mỗi người bọn họ mang lại cho cô.

Không nên xấu hổ, không được giữ lại chút nào hết, cứ để cho bọn họ thưởng thức thân thể của cô, biến cuộc sống của cô trở thành nghệ thuật, đến lúc đó cô mới có thể chân chính tiến vào cảnh giới mà các đại sư đạt tới!"
Lời này vô cùng rõ ràng, Hách Tuệ Tuệ và mấy nữ sinh khác đều hơi đỏ mặt.

Ngay cả đám nam sinh như Tân Gia Lạc cũng có chút ngượng ngùng.
Dù sao cũng là thanh niên, bọn họ vẫn chưa mặt dày bằng cái tên đàn ông già đời đó.

Nhưng bọn họ cũng không có cách nào phản bác được, bởi vì lúc ông ta nói những lời này, vẻ mặt ông ta rất nghiêm chỉnh đường hoàng, cứ như thể đang đứng ở đỉnh cao nghệ thuật không bằng.
"Ông không phải nghệ thuật gia, ông chỉ là một gã lưu manh." Giọng nói lạnh lẽo của Trình Kiêu vang lên ở phía sau.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy người tới là Trình Kiêu, ai nấy đều mang sắc mặt khác nhau.

Hách Tuệ Tuệ và mấy bạn học có quan hệ không tệ với Trình Kiêu ngạc nhiên gọi một tiếng: "Trình Kiêu, sao bây giờ cậu mới tới!"
Mấy người bên phe Tân Gia Lạc thì nhìn Trình Kiêu với ánh mắt âm trầm.

Chuyện lần trước ở sân đua ngựa, Tân Gia Lạc vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Người đàn ông có chút không vui nhìn Trình Kiêu, ngạo mạn nói: "Từ lúc cậu đi tới đây, cậu căn bản không nhìn tranh trên tường một lần nào.

Tôi đã biết cậu là một người không hiểu nghệ thuật."
Ngạo mạn kiêu căng đến mức này, nếu như là những sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường như Hách Tuệ Tuệ, chỉ e bọn họ sẽ phải xấu hổ bỏ chạy ngay tại chỗ.
Thế nhưng, trên mặt Trình Kiêu lại không có chút biểu cảm nào, anh lẳng lặng nhìn ông ta, ánh mắt thâm thúy tựa như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.
"Đúng là tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật, nhưng tôi hiểu lòng người." Ánh mắt của Trình Kiêu khiến người đàn ông không được tự nhiên.
"Một người đàn ông đáng tuổi ông nội lại ba hoa khoác lác với một cô thiếu nữ như hoa như ngọc, ông bảo người ta tìm tình nhân nhiều vào.

Nếu như nói ông không có mưu đồ gì, ai sẽ tin tưởng đây?"
Người đàn ông cãi chày cãi cối: "Cho nên mới nói cậu không hiểu nghệ thuật, hiến thân vì nghệ thuật thì sao chứ? Loại người bình thường như cậu vĩnh viễn sẽ không hiểu được nghệ thuật!"
Tân Gia Lạc đứng bên cạnh cười lạnh nói: "Trình Kiêu, mày có biết vị tiên sinh này là ai không? Ông ấy là chủ tịch tập đoàn Phúc Vương, lão tiên sinh Vương Khánh Sinh.

Đồng thời Vương lão tiên sinh còn là một vị họa gia trứ danh, từng tổ chức ba buổi triển lãm tranh của riêng mình ở thủ đô."
"Một kẻ ở rể vô dụng như mày cũng xứng nói chuyện nghệ thuật với chủ tịch Vương à? Không cảm thấy mất mặt sao?"

Tân Gia Lạc luôn muốn lấy lòng Vương Khánh Sinh nhưng không tìm được cơ hội, vừa hay Trình Kiêu chạy đến lập tức cho anh ta cơ hội nịnh bợ Vương Khánh Sinh, đồng thời còn làm nhục Trình Kiêu.
Trình Kiêu không thèm phản ứng với Tân Gia Lạc, chỉ nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Vương Khánh Sinh nhàn nhạt nói: "Phương thức biểu hiện nghệ thuật có rất nhiều loại.

Các nhà âm nhạc thông qua âm nhạc để khiến thế nhân đắm chìm trong âm nhạc của thiên địa, cảm thụ sự tuyệt diệu mà âm thanh của tự nhiên mang lại."
"Hoạ sĩ thông qua tác phẩm của bọn họ mang lại cho thế nhân một bức vẽ duyên dáng, thậm chí khắc sâu ngụ ý."
"Bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là dùng tác phẩm lấy được sự tôn trọng của mọi người!"
"Còn những người thông qua việc buông thả cơ thể để đạt tới cao độ thăng hoa của nghệ thuật không bị điên thì chính là lưu manh."
Ngữ điệu bình thản của Trình Kiêu công kích cái loại giả danh nghệ thuật gia như Vương Khánh Sinh á khẩu không trả lời được.
"Hừ, một thằng nhóc ngay cả nghệ thuật là gì cũng không hiểu chẳng đáng để tôi tranh luận!"
Vương Khánh Sinh nói không lại Trình Kiêu, quyết định phớt lờ anh, quay đầu nhìn về phía Hách Tuệ Tuệ tiếp tục đầu độc.
"Cô gái trẻ, trải qua sự quan sát của tôi đối với cô, tôi phát hiện cô có tạo nghệ rất cao trong nghiệp vẽ, cô có hứng thú xâm nhập giao lưu sâu hơn với tôi không?"
"Tôi bảo đảm sẽ có thể khiến cô nhất cử thành danh, sang năm có thể tổ chức triển lãm tranh của riêng mình ở thủ đô!"
Hách Tuệ Tuệ có chút động tâm, xem ra khi đứng trước hư vinh, phần lớn mỹ nữ đều sẽ biến thành kẻ ngốc, ngay cả lời nói dối đơn giản như vậy mà cũng tin tưởng.
Trình Kiêu có ấn tượng không tồi đối với Hách Tuệ Tuệ.

Một cô gái tốt bụng không có đầu óc cho lắm, đối với người nào cũng đối xử lương thiện, kiếp trước Trình Kiêu còn từng ôm huyễn tưởng với cô ấy.
Cho nên Trình Kiêu không thể nhìn Hách Tuệ Tuệ nhảy vào cái hố lửa do ông già Vương Khánh Sinh này tạo ra..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play