CHƯƠNG 496
Một quyền này, hắn ta hoàn toàn không còn sức chống lại.
Bùm!
Thư Nam bị đánh bay ra ngoài.
“Chiêu thức thứ ba, Lạc Tinh Chùy!”
Một luồng năng lượng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập Thư Nam đang ngồi tê liệt trên mặt đất lún vào dưới đất.
Mấy tên đệ tử của Âm Thi Môn kinh hãi kêu lên: “Sư tôn!”
Các đại lão của mười thành phố phương Bắc như tỉnh mộng: “Trình đại sư thắng rồi?”
“Thắng rồi, Môn chủ đã bại!”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Hết cách!”
Các đại lão và bọn đàn em ở mười thành phố phương Bắc buồn rầu ảm đạm, lo lắng cho tiền đồ của mình.
Lôi nữ vương và những người khác cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trình đại sư quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã chiến thắng trận chiến này.
Bọn đàn emở bảy thành phố phương Nam bắt đầu tâng bốc Trình đại sư, như để bù đắp cho sự bất kính với Trình đại sư trước đó.
“Trình đại sư quá lợi hại rồi!”
“Trước đó ai đã nói Lâm đại là tên lường gạt ấy nhỉ, đứng ra, ta bảo đảm sẽ đánh chết hắn!”
“Trình đại sư là niềm kiêu hãnh, là cứu tinh vĩ đại của chúng ta! Sau này kẻ nào dám bất kính với Trình đại sư, ta sẽ cắn chết hắn!”
Trình Kiêu không để ý đến những lời này, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn cái hố lớn trên mặt đất bị Thư Nam đập ra.
Dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Nhìn thấy Thư Nam đã chết, các đại lão và bọn đàn em ở mười thành phố phương Bắc dần trở nên rối loạn, có một số người bắt đầu lặng lẽ chạy qua phía Trình Kiêu.
Các đại lão ở các thành phố phương Bắc biết rất rõ rằng, nếu không có Thi Âm Môn chống lưng, Trình Kiêu muốn tiêu diệt bọn họ quả là dễ như trở bàn tay.
Trước đây, bọn họ đã từng thấy qua sự lợi hại của các cao thủ võ đạo, bọn họ cũng không muốn trải nghiệm nó một lần nữa.
Vì vậy, nhanh chóng đầu hàng, giữ được tính mạng hẵng nói.
“Trình đại sư, cứu chúng tôi! Trước đây chúng tôi bị Âm Thi Môn bức bách, làm ra chuyện có lỗi với cậu, nhưng cũng không phải do chúng tôi tự nguyện, cậu nhất định phải thứ lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi nguyện ý nghe theo cậu, sau này sẽ do cậu định đoạt!”
Mấy tên đại lão dẫn theo đàn em chạy tới, ủy khuất hệt như con dâu về nhà mẹ đẻ.
Trình Kiêu không để ý đến mấy tên xuôi chèo mát mái này, thản nhiên nói: “Ra phía sau đi!”
“Đa tạ Trình đại sư, cảm tạ Trình đại sư không chấp nhặt!”
Mấy người vui mừng hớn hở, gia nhập vào phe cánh của bảy thành phố phương Nam.