CHƯƠNG 469
Lôi nữ vương ngay trước mặt đại lão bảy thành phố Phương Nam, xé thiệp, tuyên bố tình nguyện chiến đến chết, cũng sẽ không thần phục tà ma ngoại đạo.
Ngày thứ hai, hai bên bộc phát chiến đấu quy mô nhỏ, tình hình chiến đấu kịch liệt, hai bên tử thương thảm trọng.
Lôi nữ vương tự mình ra tay, đánh bại Tứ sư huynh của Âm Thi Môn, tạm thời lấy được thắng lợi.
Có điều, tin tức Lôi nữ vương bị thương, không biết bị ai truyền ra.
Thế giới ngầm bảy thành phố Phương Nam, ai ai cảm thấy bất an.
Âm Thi Môn lập tức tuyên bố tối hậu thư, cho Lôi nữ vương ba ngày thời gian cân nhắc, ba ngày sau nếu không thần phục, Âm Thi Môn liền đại khai sát giới.
Hà Tây, trong mật thất dưới đất trong biệt của thự của Mã Tài.
Lôi nữ vương đeo mạng che mặt màu đen, tựa ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, ho khan không ngừng.
Các đại lão Mã Tài, Tạ Thiên Hoa… mặt mày lo lắng.
“Khụ, khụ khục. . . . . . Còn không có liên hệ được với Anh Trình sao?” Thanh âm Lôi nữ vương rất suy yếu, hiển nhiên, lời đồn bị thương liên quan tới bà ta là thật.
“Chủ nhân, điện thoại Anh Trình luôn tắt máy!” Vẻ mặt Vân Nguyệt lo lắng nói.
“Hẳn đây là thiên ý?” Lôi nữ vương hơi nhụt chí, bà ta bây giờ đã là thực lực Tiên Thiên đỉnh phong, nhưng vẫn thua trong tay thanh niên mặc áo đen Âm Thi Môn kia.
Nghĩ đến thủ đoạn của thanh niên mặc áo đen kia, trong mắt Lôi nữ vương liền lộ ra cảm giác bất lực.
“Trông tuổi hắn ta, cũng không xê xích bao nhiêu với anh Trình, nhưng một thân tu vi võ đạo lại là không thể coi thường.”
“Hắn ta hẳn là môn chủ của Âm Thi Môn.”
“Người có thể áp chế hắn ta trong cả Lĩnh Nam, sợ là chỉ có một mình anh Trình!”
Bọn người Mã Tài nhìn Lôi nữ vương, đột nhiên không có ý kiến gì.
Bình thường đại lão như bọn họ không ai bì nổi, chịu vô số người bình thường tôn kính, nhưng khi đối mặt những cao thủ võ đạo này, không có gì khác biệt với sâu kiến.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu như luôn không liên lạc được Trình đại sư thì phải làm sao?” Mã Tài dò thăm hỏi.
Mấy người Tạ Thiên Hoa cũng vểnh tai, đây cũng là vấn đề muốn biết nhất trong lòng họ.
Lôi nữ vương trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Nếu như luôn không liên lạc được Trình đại sư, nguyện ý chiến đến chết đi theo ta, không nguyện ý hãy rời đi.”
Đám người trầm mặc một hồi, không có người lên tiếng.
Bọn họ chỉ là người bình thường, nếu như không có Trình đại sư ra mặt, để họ đối phó Âm Thi Môn, đây không phải là chiến đến chết mà là chịu chết.
Lôi nữ vương biết để những đại lão này lựa chọn là một điều rất khó khăn, cho nên không có ép buộc đám người chọn ngay, mà là chuyển chủ đề.
“Các ngươi đi trấn an bọn thủ hạ trước, nội bộ chúng ta không thể bị rối loạn trước đã.”
Bọn người Mã Tài gật đầu đáp: “Vâng!”
Lôi nữ vương lại nói: “Vân Nguyệt, cô cử người tiếp tục liên hệ với Trình đại sư, nếu có tin tức, trước tiên báo cho ta biết.”
Vân Nguyệt khom người đáp: “Vâng!”