Trình Kiêu về đến phòng, trực tiếp bắt đầu tu luyện.
Lúc ăn cơm tối, Ninh Lan bảo Tôn Mạc đến gọi Trình Kiêu ra ăn.
Trải qua chuyện ở nhà Biển Lam lần trước, thái độ Tôn Đại Hải đối với Trình Kiêu tuy rằng không tính là khách khí, nhưng cuối cùng cũng khá hơn trước đây một chút.
Lúc ăn cơm, Tôn Đại Hải nói: "Ngày mai bệnh viện nhân dân có một buổi hội chẩn, toàn bộ bác sĩ nổi danh khắp thành phố Hà Tây đều được mời.
Ngày mai hai đứa không được chạy loạn, phải đến phòng khám tọa chẩn."
"Con biết rồi ạ." Tôn Mạc gắp một miếng thức ăn, thuận miệng đáp ứng.
Ăn cơm xong, Trình Kiêu trực tiếp trở về phòng ngủ, tiếp tục tu luyện.
Một lát sau, Tôn Mạc cũng trở về phòng ngủ.
Trình Kiêu mở mắt ra, liếc nhìn Tôn Mạc.
Đáng lẽ lúc này cô ta phải ở tiệc sinh nhật của Vương Hiểu Hi cuồng hoan mới đúng, sao lại quay về phòng ngủ?
Xem ra chuyện hôm nay đã khiến mấy người đó sợ hãi, căn bản không còn tâm tình đâu mà tổ chức tiệc sinh nhật.
Tôn Mạc cũng đang quan sát Trình Kiêu.
Cô ta phát hiện mấy ngày nay Trình Kiêu vẫn luôn dùng tư thế kỳ quái ngồi ở góc tường.
Ban đầu cô ta không để ý lắm, nhưng chứng kiến biểu hiện dị thường của Trình Kiêu hai ngày nay, Tôn Mạc tràn ngập tò mò đối với Trình Kiêu, thành ra mới nhận thấy hiện tượng kỳ quái này.
Cô ta nhớ kỹ tối hôm qua lúc rời giường đi vệ sinh, Trình Kiêu vẫn luôn dùng kiểu tư thế kỳ quái này ngồi ở góc tường.
Lúc đó cô ta mơ mơ màng màng nên không để ý lắm, mà hiện tại nghĩ lại, Tôn Mạc lập tức cảm thấy không thích hợp.
"Anh đang làm gì vậy?"
Trong giọng nói của Tôn Mạc vẫn mang theo vẻ ghét bỏ như trước, nhưng càng nhiều hơn là sự hiếu kỳ.
Trình Kiêu biết không gạt được cô ta, hơn nữa anh cũng không có ý định giấu diếm.
Nếu trên địa cầu có võ giả tồn tại, nhiều như vậy có thêm một mình anh nữa thì cũng không thấm vào đâu.
Tuy nhiên Trình Kiêu không có ý định để ý đến cô ta, nếu không sợ là cô ta sẽ truy hỏi lung tung.
Thấy Trình Kiêu không thèm phản ứng với mình, trong lòng Tôn Mạc nhất thời nổi giận.
Trước đây đều là cô ta không phản ứng Trình Kiêu, hiện tại đến lượt cô ta bị phớt lờ.
Thế nhưng loại cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Hồi đó mình đối xử với cậu ta như thế, tuy cậu ta không nói gì nhưng trong lòng chắc cũng không dễ chịu đâu nhỉ?
Ngẫm lại bản thân trước đây cũng đối đãi với Trình Kiêu y chang, trong lòng Tôn Mạc cân đối hơn không ít.
Cô ta hung hăng rủa thầm Trình Kiêu mấy lần, tức tối chìm vào giấc ngủ.
Trình Kiêu lấy bức tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát mà lần trước lấy được ở nhà Lôi Chấn Vũ ra, còn có bức tượng Phật mua được ở tiệm bán đồ cổ, đặt ở bên người.
"Hiện tại mình đã bước vào Trúc Cơ kỳ, chỉ có thể hấp thu một ít nguyên khí thiên địa chứa trong ngọc thạch, tương lai chờ mình tiến vào Thông Thần kỳ, liền có thể hấp thu nguyên khí thiên địa bám vào bất cứ vật thể không có sinh mạng nào."
"Xem ra ở địa cầu linh khí thiếu hụt, Thôn Thiên thần công của mình quả là có một không hai."
Tay trái nắm Địa Tạng Vương Bồ Tát, tay phải nắm tượng Phật, Trình Kiêu vận chuyển công pháp.
Lệ khí màu đỏ trên Địa Tạng Vương Bồ Tát, Phật quang màu vàng trên tượng Phật lấy tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy chậm rãi tiến vào trong cơ thể Trình Kiêu.
Được Thông Thiên thần công luyện hóa, chúng trở thành linh lực tự thân của Trình Kiêu.
Hấp thụ lực lượng trên hai bức tượng Phật xong xuôi, Trình Kiêu thở hắt ra một hơi thật dài.
"Lực lượng trên hai bức tượng Phật này có thể chịu được mười ngày khổ tu của mình, cũng không lâu nữa mình sẽ có thể bước vào Trúc Cơ trung kỳ."
Sau đó Trình Kiêu tiếp tục tu luyện.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tôn Đại Hải đã ra khỏi nhà, đi đến bệnh viện nhân dân.
Chắc là được bệnh viện nhân dân mời, Tôn Đại Hải vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình rất có mặt mũi.
Ăn sáng xong, sau khi Ninh Lan căn dặn vài lời, Trình Kiêu và Tôn Mạc cùng đến phòng khám.
Trình Kiêu rất quý trọng thời gian, vừa đến nơi đã tiếp tục tu luyện.
Buổi trưa, hai người kêu đồ ăn ngoài.
Vừa ăn cơm xong, viện trưởng bệnh viện nhân dân là Ninh Cát Sơn đột nhiên xông vào với bộ dạng phong trần mệt mỏi.
Vừa đến nơi Ninh Cát Sơn đã lo lắng nói: "Anh Trình, làm phiền cậu đi với tôi một chuyến, gấp lắm rồi!"
Trình Kiêu đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy anh mở mắt ra nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Cứu người!" Ninh Cát Sơn nói xong, trực tiếp xông qua kéo lấy cánh tay Trình Kiêu.
Trình Kiêu khẽ nhíu mày.
Nếu như người ngoài dám làm như thế, sợ là sẽ bị một cái tát của Trình Kiêu trực tiếp đánh bay.
Thế nhưng kiếp trước Ninh Cát Sơn có ân đối với Trình Kiêu, kiếp này Trình Kiêu nhất định phải hoàn trả phần ân tình đó.
Theo Ninh Cát Sơn đi tới bệnh viện nhân dân, bọn họ tiến vào phòng hội nghị.
Ngay phía trước phòng hội nghị có một màn hình lớn, bên trên đang phát video ghi lại một cuộc giải phẫu.
Ở đây hội tụ tất cả các bác sĩ nổi danh của thành phố Hà Tây, bọn họ đang thảo luận kịch liệt cái gì đó.
Thấy Ninh Cát Sơn mở cửa đi vào, tất cả mọi người nhất thời an tĩnh lại.
Ninh Cát Sơn đưa Trình Kiêu lên trên bục giảng, nghiêm túc giới thiệu: "Vị này chính là bác sĩ Trình tôi đặc biệt mời tới."
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người Trình Kiêu.
Một phụ nữ trung niên đeo kính gọng đen đứng lên, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Không phải chứ!"
"Viện trưởng Ninh, đây là thần y ông mời tới?"
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Ninh Cát Sơn.
Ninh Cát Sơn mỉm cười gật đầu: "Không sai, vị này chính là Trình thần y tôi đã nói qua với mọi người!"
"Ha ha ha, viện trưởng Ninh, ông đang đùa với chúng tôi đó sao? Thằng nhóc này nhiều lắm cũng chỉ mới có hai mươi tuổi thôi.
Ông nói cậu ta là sinh viên thực tập, chúng tôi còn có thể tin tưởng.
Vậy mà ông lại nói cậu ta là vị thần y trong miệng ông? Ông cho rằng chúng tôi đều là trẻ con ba tuổi hả?"
Một vị bác sĩ già tóc hoa râm có chút tức giận cười lạnh nói.
Ông ta là Phó viện trưởng tiền nhiệm của bệnh viện nhân dân - Vương Nguyên Bồi, bản thân cũng là một chuyên gia khoa nội thần kinh, một bác sĩ đức cao vọng trọng trong giới y khoa Hà Tây.
Nếu không có Ninh Cát Sơn - viện trưởng bệnh viện nhân dân đứng đó, sợ là Vương Nguyên Bồi sẽ trực tiếp chửi ầm lên.
Ninh Cát Sơn đã sớm ngờ tới việc đưa Trình Kiêu tới nhất định sẽ lọt vào vòng nghi vấn của mọi người, chỉ có điều thấy người đầu tiên đứng ra lại là Phó viện trưởng cũ của bệnh viện nhân dân, Ninh Cát Sơn cảm thấy mình đã đánh giá thấp phản ứng của mọi người.
"Lão Vương, ông không thể thấy tuổi tác của Trình thần y còn trẻ mà khinh được, y thuật của cậu ấy hết sức thần kỳ.
Thậm chí chứng bệnh mà tiểu thần y Lục Thanh Thành ở thủ đô bó tay chịu trói, Trình thần y cũng có thể trị được." Ninh Cát Sơn cười giải thích.
"Phải không? Nếu là vậy thật thì lão phu đây phải lau mắt mà nhìn rồi!" Vương Nguyên Bồi nhìn Trình Kiêu, vẻ nghi hoặc trong mắt giảm xuống.
Thế nhưng phía sau phòng hội nghị đột nhiên có một người đứng lên, nhìn Trình Kiêu quát lạnh: "Hồ đồ!"
"Trình Kiêu, mày chạy tới đây làm gì? Một sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình như mày mà là thần y cái quái gì!"
Người này không phải ai khác mà chính là ba vợ của Trình Kiêu, Tôn Đại Hải.
Ninh Cát Sơn cũng không biết Tôn Đại Hải, chỉ biết ông ta cũng là bác sĩ được mời đến, không rõ ràng lắm quan hệ giữa ông ta và Trình Kiêu.
Ninh Cát Sơn nghi ngờ nhìn Tôn Đại Hải, hỏi: "Ông là?"
Tôn Đại Hải mặt mày âm trầm nói: "Tôi là ba vợ của nó, nó có bao nhiêu cân lượng tôi còn không rõ ràng chắc? Viện trưởng Ninh, ông không nên bị nó lừa gạt!"
Ninh Cát Sơn buồn cười, ông không thể nào ngờ được trong số các bác sĩ được mời tới hôm nay lại có ba vợ của Trình Kiêu!
Câu nói này khiến toàn trường ồ lên!
Mọi người đều chỉ trích Trình Kiêu làm xằng làm bậy, dám giả mạo bác sĩ, phải biết rằng mấy cái chuyện lang băm giết người đầy nhan nhản ra kia kìa?
Đồng thời họ còn ca ngợi Tôn Đại Hải, đại nghĩa diệt thân, chủ động vạch trần thân phận của Trình Kiêu.
Trong số các bác sĩ ở đây cũng có mấy người bên bệnh viện nhân dân thuộc thế lực đối địch của Ninh Cát Sơn.
Bọn họ lập tức nhân cơ hội hắt nước bẩn lên người Ninh Cát Sơn.
"Viện trưởng Ninh, ông dẫn một sinh viên học viện điện ảnh và truyền hình đến giả mạo thần y rốt cuộc là có ý gì?" Bác sĩ Trương Trường Phúc - chuyên gia khoa ngoại thần kinh của bệnh viện nhân dân cười lạnh hỏi..