CHƯƠNG 446
Mắt thấy mười mấy người còn sót lại đã thối lui đến bên bờ, ác giao cũng đi theo bò lên bờ.
Trương Thế Vinh vô cùng khẩn trương, sợ con ác giao trở về đầm nước lần nữa.
“Các ngươi lui chậm một chút, nhất định phải dẫn nó lên bờ, không thì vừa rồi đều phí công nhọc sức.” Trương Thế Vinh rống to.
Nghe vậy, mười mấy người còn lại kia bước chân lại chậm đi, tiếp tục phát động công kích đối với ác giao.
Cuối cùng, ác giao thành công bị dẫn lên bờ.
Chỉ là, mấy chục người xuống đầm nước, bây giờ chỉ còn lại sáu người.
Tô Lương Tử lặng lẽ hỏi Trình Kiêu: “Sư phụ, chúng ta ra tay sao?”
Trình Kiêu mặt không biểu tình: “Không cần.”
“Vâng.”
Giờ phút này, ác giao cuối cùng đã lên bờ, thân thể trọn vẹn dài hơn hai mươi mấy mét, như là một ngọn núi nhỏ có thể di động.
Bốn cái móng vuốt to lớn, mỗi một cái đều lớn hơn so với một con người.
Có rất nhiều vết thương trên thân ác giao, có nơi còn đang đổ máu. Thời khắc này, con mắt ác giao tràn đầy màu đỏ, hiển nhiên đã mất lý trí.
Trương Thế Vinh hét lớn một tiếng: “Mọi người chuẩn bị, ngay lúc này!”
Không đợi Trương Thế Vinh nói, Bùi đại sư sớm đã lăng không nhảy ra, trực tiếp rơi vào trên thân ác giao, thanh trường đao trong tay bỗng nhiên đâm tới đỉnh đầu con ác giao.
“Rống!”
Ác giao phát ra một tiếng giống như long ngâm gầm thét, tựa như là mèo bị dẫm đuôi, bỗng nhiên nổ lên.
Ầm!
Phía trước, hơn mười tay súng của Trương Thế Vinh kia, trực tiếp bị một đuôi ác giao quét bay ra ngoài, có tên bị chặn ngang quét thành hai đoạn, chết thảm tại chỗ.
Trương Thế Vinh núp ở phía sau xa xa, thấy một màn này, vẻ mặt có chút tái nhợt.
“Vốn cho là con súc sinh này chỉ là lợi hại ở trong nước thôi, không nghĩ tới lên bờ càng thêm hung mãnh, nếu như không giết được nó, cũng đừng hòng lấy được linh dược.”
Bùi đại sư trên đỉnh đầu con ác giao bỗng nhiên rút ra trường đao, ác giao lập tức lại là gào thét một tiếng, muốn hất Bùi đại sư đi.
Có điều, Bùi đại sư vội vàng lại đâm một đao vào, mượn chuôi đao, ổn định thân hình.
Ác giao chạy loạn trong thung lũng, tốc độ vậy mà nhanh chóng vô cùng, mảng lớn rừng cây bị đụng ngã, Bùi đại sư rốt cục cũng bị đánh xuống.
Sau đó, ác giao đột nhiên quay người, bỗng nhiên lao về phía đầm nước.
Mã Lâm Lâm thấy thế, lập tức lớn tiếng thét lên: “Nhanh ngăn nó lại, nó muốn chạy trốn vào đầm!”
Trốn về đầm nước!
Đó tuyệt đối không thể!
Một khi ác giao trốn về đầm nước, hết thảy đều uổng phí, mà lại cũng không còn cách nào dẫn nó lên bờ nữa!
“Ngăn lại nó!” Trương Thế Vinh hét lớn một tiếng đối với những người còn lại kia.