CHƯƠNG 443
“Cô mã, cô không đứng ra nói hai câu sao?” Trương Thế Vinh mỉm cười nói.
Mã Lâm Lâm giật mình, không nghĩ tới mình lại bị nhận ra.
Có điều, có Minh Ngọc Chân Nhân ở đây, Mã Lâm Lâm cũng không lo lắng cái gì.
“Anh muốn làm gì?” Mã Lâm Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Thế Vinh, ánh mắt người đàn ông này rất có tính xâm lược, làm cho cô ta rất buồn nôn.
Trương Thế Vinh âm thầm cảm thán ở trong lòng: “Cô cả nhà họ Mã Nam Đảo, danh xưng đệ nhất mỹ nhân Nam Đảo, quả nhiên danh bất hư truyền, làn da này, gương mặt này, vóc người này, tất cả đều là tốt nhất!”
“Không vội, không vội, chờ lấy được linh dược, mỹ nhân này chính là của ta!”
Trương Thế Vinh kìm chế lửa nóng trong lòng, mỉm cười nói: “Cô Mã, bây giờ có ác giao cản đường, cô và tôi sao không liên thủ?”
“Trước hết giết con súc sinh này trước, sau đó cả hai bên đi lấy linh dược bằng bản lĩnh riêng mình. Ai lấy được trước thì thuộc về người đó, như thế nào?”
Mã Lâm Lâm căn bản không tin tưởng hắn ta, có điều trước mắt cô ta cũng muốn lợi dụng Trương Thế Vinh.
Mặc dù mỗi người đều có mục đích riêng của mình, nhưng đều là chung một mục đích, đó chính là giết chết con giao long này.
“Minh Ngọc Chân Nhân thấy thế nào?” Mã Lâm Lâm nhỏ giọng hỏi thăm.
“Đáp ứng cậu ta!” Minh Ngọc Chân Nhân nhỏ giọng đáp lời.
Mã Lâm Lâm lập tức hướng về phía Trương Thế Vinh nói ra: “Cậu Trương nói rất đúng, tôi đồng ý liên thủ, giết giao long trước.”
“Được, không hổ là cô chủ nhà họ Mã Nam Đảo, đúng là người sảng khoái!” Trương Thế Vinh vui vẻ nói.
“Cô Mã, tôi có đề nghị, hai nhà chúng ta liên thủ bố trí trên bờ, sau đó phái người xuống dưới dẫn con súc sinh kia lên bờ, hai bên chúng ta cùng ra tay chém giết!” Trương Thế Vinh hưng phấn nói.
“Vậy nghe theo cậu Trương!” Mã Lâm Lâm nói. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trương Thế Vinh quay người, quét đám người một chút, lạnh lùng nói: “Các người xuống nước dẫn súc sinh kia lên đến, những người còn lại bố trí một chút trên bờ, một khi súc sinh kia lên bờ, cam đoan nó có thể tới không thể quay về!”
Những người bị Trương Thế Vinh chọn trúng xuống nước, lập tức mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
Ở trong số người đó, cũng có Trương Thành.
Trương Thành kinh hoảng trong lòng, nhưng giả bộ như không biết, quát những thủ hạ kia: “Mấy người có nghe hay không, cậu Trương để các người xuống nước dẫn con súc sinh kia lên bờ!”
Trương Thế Vinh cười lạnh: “Không chỉ bọn họ, ông cũng phải đi.”
“À, cậu Trương, ngài đừng nói giỡn mà, thân thủ tôi xuống dưới không phải chịu chết sao?” Trương Thành nịnh mặt cười nói.
Trương Thế Vinh chẳng thèm để ý, không nhịn được nói: “Không muốn chết bây giờ, liền ngoan ngoãn xuống dưới dẫn con giao long lên bờ cho ta.”
Trương Thành lóe lên vẻ phẫn hận trong mắt, nhưng thấy sau lưng Trương Thế Vinh có Bùi đại sư nhắm hờ hai mắt, ông ta chỉ có thể cười khổ cầu xin tha thứ.
“Cậu Trương, chúng tôi là người một nhà mà. . . . . .”