CHƯƠNG 422
Nhưng dù xem thế nào Nghiêm Học Văn cũng không giống người có thể ra lệnh cho Mã đại lão.
Trương Manh biết ba của cô ta không tin, tiếp tục nói: “Hôm ấy con cầu các bạn học hỗ trợ, Nghiêm Học Văn liền để cha của anh ấy đi tìm bạn ở Cục Thuế. Mà con đã xác nhận qua, bạn cha của anh ấy tại cục thuế vụ đó chính là họ Trình!”
Lần này, ba của Trương Manh đã tin mấy phần.
Ông ta luôn đang tìm là ai đã giúp nhà bọn họ, kết quả không thu được tin tức gì, mà tình huống Nghiêm Học Văn nói ngược lại là vô cùng phù hợp.
Mà nếu thật là cục trưởng Vương đó ra mặt, có lẽ Mã đại lão sẽ cho mặt mũi.
Nhưng, ba của Trương Manh cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, nhất là chuyện này quan hệ đến ân nhân nhà bọn họ, tuyệt đối không thể qua loa.
Ba của Trương Manh nhìn chằm chằm Nghiêm Học Văn, hỏi: “Là cậu giúp Manh Manh?”
Nghiêm Học Văn vội vàng gật đầu.
“Là ba của cậu chính miệng nói với cậu sao?” Ba của Trương Manh tiếp tục hỏi.
Nghiêm Học Văn lắc đầu: “Cha cháu không nói qua cùng cháu, có điều ông ấy xác thực đến cục thuế vụ tìm một người bạn họ Trình hỗ trợ, mà chú Trình cũng đã đồng ý.”
“Vậy bây giờ cậu gọi liền cho ba cậu, xác nhận một lần!” Ba của Trương Manh nghiêm túc nói.
“Cha, nào có ai như ba vậy! Con đã sớm hỏi qua, ngoại trừ Nghiêm Học Văn, bạn học khác đều không thể nào! Ba để anh ấy gọi điện thoại đến hỏi việc này, sẽ để cho bác Nghiêm cảm thấy chúng ta hoài nghi ông ta!”
Ba của Trương Manh trầm mặc, Trương Manh nói cũng có đạo lý, có điều. . . . . .
“Không được, chuyện này quan hệ đến ân nhân nhà chúng ta, nhất định phải xác nhận rõ ràng!”
Trương Manh nóng nảy tới mức muốn ngồi lên từ trên giường, đã như thế vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Còn có gì cần xác nhận!
Đúng vào lúc này, Trình Kiêu mang theo nửa rổ hoa quả để thừa tại Đế Lạc Phỉ Khắc đi vào phòng.
Đối với Trương Manh, Trình Kiêu chỉ là phản cảm, nếu không phải xem ở mặt mũi Tần Thủ, anh căn bản sẽ không tới.
Cho nên, Trình Kiêu căn bản là không có coi ra gì. Nếu không phải tay không không ưa nhìn, anh ngay cả nửa rổ hoa quả ăn để thừa kia cũng sẽ không mang theo.
Đương nhiên, Trương Manh cũng chán ghét Trình Kiêu, một nhân viên phục vụ quán bar đi học học viện truyền hình điện ảnh, đã không có tiền cũng không cần đi học ở học viện truyền hình điện ảnh mà!
Làm gì còn đi làm công, mất mặt!
Cho nên, Trương Manh nhìn thấy Trình Kiêu, đột nhiên nhíu mày.
Nhất là nhìn thấy Trình Kiêu vậy mà xách nửa rổ hoa quả, mà trái cây kia cũng không biết là chủng loại gì, đây không phải là nhục nhã người sao?
Trương Manh đang lo không cách nào di chuyển sức chú ý của ba mình, nhìn thấy Trình Kiêu, lập tức khẽ động, tức giận quát: “Trình Kiêu, cậu tới làm gì?”
“Trong tay cậu cầm cái gì?”
“Nửa rổ hoa quả bị người ăn để thừa!?”
“Cậu là cố ý đến nhục nhã tôi sao?”