CHƯƠNG 395
“Tuy rằng Nghiêm Học Văn này khuôn mặt hơi xấu một chút, nhưng gia thế rất tốt. Đặc biệt lần này anh ta đã thể hiện ra một mặt đáng kinh ngạc, lại còn quen biết với nhân vật như Trình đại sư!”
Trương Manh đã có quyết định trong lòng.
Nhóm Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng cũng kinh ngạc nhìn Nghiêm Học Văn. Trước đó họ còn dám so với Nghiêm Học Văn, nhưng giờ thì đã biết được ba của Nghiêm Học Văn quen biết nhân vật kinh khủng như Trình đại sư.
Trong lòng nhóm người Lý Hoành Đồ chỉ còn lại sự kính nể vô hạn, không bao giờ dám so sánh nữa.
Ngay cả nhóm người Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng cũng thầm dự định trong lòng, lát nữa nhất định phải nhanh chóng tranh thủ thời gian báo tin tức này cho người nhà biết.
Bất luận thế nào, nhất định phải bảo gia đình kết giao với nhà họ Nghiêm càng sớm càng tốt.
“Anh Học Văn, anh đúng là lợi hại, sau này các anh em sẽ đi theo anh!” Lý Hoành Đồ nịnh nọt nói.
“Học Văn, lần này thì cậu nổi tiếng rồi, sau này tôi cũng sẽ chung nhóm với cậu!” Thẩm Dũng cũng cười nói.
“Anh Học Văn, xin hãy thu nhận người em này!” Nhiều bạn học cũng vội vàng nịnh nọt, sợ chậm một bước sẽ bị Nghiêm Học Văn ghét bỏ.
Nghiêm Học Văn có chút sững sờ, anh ta hoàn toàn không biết tình huống trước mắt là thế nào!
Anh ta chỉ thấy tâm trạng Trương Manh rất tốt, nên đoán nguy cơ của gia đình Trương Manh hẳn đã được giải quyết.
Về việc có phải ba anh ta đã giúp đỡ gia đình Trương Manh hay không, anh ta hoàn toàn không biết, bởi vì đến giờ này ba anh ta vẫn chưa gửi tin tức gì đến cho anh ta.
Nhưng cơ hội nổi danh này, Nghiêm Học Văn sẽ bỏ qua sao?
Hơn nữa, đây còn là món hời mà người khác dâng tới cửa, Nghiêm Học Văn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Mặc dù Nghiêm Học Văn không hề rõ nguy cơ của gia đình Trương Manh được giải quyết như thế nào, nhưng anh ta biết Trương Manh chắc chắn sẽ coi anh ta như cứu tinh.
Những người như Lý Hoành Đồ và Thẩm Dũng chắc hẳn cũng sẽ nhìn mình bằng cặp mắt khác, bởi vì mình đã cứu giúp gia đình Trương Manh.
Sau khi hiểu được mấu chốt trong đó, Nghiêm Học Văn lập tức khiêm tốn cười nói: “Mọi người khách sáo rồi, đều là bạn học, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà.”
Trương Manh càng ngày càng cảm thấy anh ta vừa mắt.
“Xem anh Học Văn người ta kìa, đây mới là anh hùng thực sự đó! Giúp đỡ gia đình tôi một chuyện lớn như vậy, lại chẳng chút kiêu ngạo giành công lao về mình.”
Những bạn học không rõ sự tình cũng hết lời khen ngợi, trong một lúc đã khen Nghiêm Học Văn đến hiếm có trên đời và khó tìm trên trời.
Nghiêm Học Văn cũng không hề khiêm tốn, mà là chột dạ, dù sao anh ta vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện có phải do ba anh ta giúp không.
Nếu lỡ như không phải, lúc này anh ta giả tạo, sau này chắc chắn sẽ không thể rút ra được.
“Anh Học Văn, lần trước không phải anh nói muốn mời tôi đi xem phim sao? Hay là chúng ta đi ngay bây giờ luôn đi! Tôi nghe nói gần đây có một bộ phim khoa học viễn tưởng tên là Lưu Lạc Đến Hành Tinh Lạ rất hay, chúng ta đi xem đi!” Trương Manh hiếm khi bắt đầu nũng nịu, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Lý Hoành Đồ nhìn đến ngứa răng, nhưng lại hoàn toàn không dám biểu lộ ra, anh ta chỉ e sau này cũng sẽ không bao giờ dám đắc tội đến Nghiêm Học Văn nữa.
Những bạn học khác cũng thấy chua xót trong lòng, hoa khôi sắp thuộc về người khác rồi.