CHƯƠNG 389
“Tống Hoa An, bây giờ ông chắc hẳn vẫn đang là bá chủ của tỉnh Trung Châu đó!”
“Với cả Tống An Dân, cậu cả nhà họ Tống, kiếp trước bọn mày đã hại tao cửa nát nhà tan. Để cứu tao, chị Lam Ngọc uất ức gả cho mày, sau cùng lại bị mày làm nhục đến chết.”
“Các người tuyệt đối không ngờ rằng, tôi sẽ trở lại bằng cách này!”
Trong mắt Trình Kiêu là một vùng tối đen, như có thể ăn tươi nuốt sống người ta, bên trong là cảnh tượng núi thây biển máu hãi hùng.
“Bây giờ vẫn chưa tới lúc tìm các người, nhưng thu chút lãi từ Tập đoàn Thanh Mông trước đi!”
Vừa khéo giúp Trương Manh một tay, dù sao ngay cả Tảng Đá cũng đã dốc sức.
Trong lòng đã có quyết định, Trình Kiêu lặng lẽ rời đi, đến cuối hành lang để gọi điện thoại cho Mã Tài.
“Trình đại sư, anh có điều gì phân phó sao?” Mã Tài nói với giọng điệu cung kính.
“Ổng có biết Tập đoàn Thanh Mông không?” Trình Kiêu hỏi.
“Biết chứ, công ty của Ngô Kỳ Nhân, còn có chút qua lại trên chuyện làm ăn với tôi, nhưng chúng tôi không thân nhau lắm. Sao vậy? Hắn ta đã đắc tội gì anh rồi?” Mã Tài hỏi.
Giọng nói của Trình Kiêu lãnh đạm, không chút cảm xúc: “Trong thời gian ngắn nhất, hãy khiến cho Tập đoàn Thanh Mông biến mất khỏi Hà Tây.”
Mã Tài sửng sốt, trịnh trọng nói: “Năm ngày, tôi bảo đảm sẽ làm cho Tập đoàn Thanh Mông biến mất.”
Nếu chỉ dựa vào một mình Mã Tài, muốn Tập đoàn Thanh Mông biến mất có chút khó khăn, nhưng nếu để đại lão của bảy thành phố đã đi theo Trình Kiêu cùng ra tay, tiêu diệt Tập đoàn Thanh Mông chẳng qua cũng chỉ như đơn giản như đan rổ.
Trình Kiêu suy nghĩ một chút, lại nói: “Ngày mai, tôi muốn nhìn thấy Tập đoàn Thanh Mông co rút về mọi mặt, không có thời gian lo cho việc khác. Có làm được không?”
Kỳ hạn mà Tập đoàn Thanh Mông đưa ra cho gia đình Trương Manh là ngày mai, nếu ngày mai không thể khiến Tập đoàn Thanh Mông không có thời gian lo cho việc khác, vậy thì khôngphải đã giúp được Trương Manh sao.
Mã Tài không chút do dự, quả quyết đồng ý: “Có thể làm được.”
“Tối nay, tôi sẽ làm cho Tập đoàn Thanh Mông cảm nhận được uy hiếp.”
Điều này rất dễ dàng, chỉ cần Mã đại lão nói ra một lời cay độc, Tập đoàn Thanh Mông sẽ lập tức giống như đối mặt với kẻ thù.
“Được.” Cúp điện thoại, Trình Kiêu đi về phòng riêng, lẳng lặng đứng sau lưng Tần Thủ và những người khác, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, Nghiêm Học Văn vui vẻ đi tới, kêu lên: “Manh Manh, ba tôi đã đích thân đến Cục Thuế tìm Cục trưởng Vương, nói không chừng có thể giúp được em!”
“Thật á! Nếu Cục trưởng Cục Thuế thật sự ra mặt, vậy thì Tập đoàn Thanh Mông hẳn phải nể mặt!” Trương Manh hưng phấn nói.
Trong chớp mắt, ánh mắt của Trương Manh nhìn Nghiêm Học Văn đã khác.
Trước đây, cô ta thấy Nghiêm Học Văn rất xấu, nhưng bây giờ cảm thấy khá ổn.
“Cám ơn anh, Học Văn!” Cả cách xưng hô của Trương Manh cũng trở nên thân thiết hơn.
Mấy nam sinh bên cạnh thấy vậy ghen tức vô cùng.
Nhưng họ không thể trách được người khác, ai bảo họ không giúp được Trương Manh chứ?
Con người đôi khi là thực tế như vậy.