CHƯƠNG 364
“Mẹ nó cậu muốn chết!” Anh Bưu đột nhiên một quyền đánh về Trình Kiêu.
A!
Trong quán rượu vang lên một trận rối loạn, nhất là khách khứa cách Hồ Bưu tương đối gần, vội vàng rời đi.
Điền Thúy Thúy vội vàng nói: “Anh Dũng, bọn họ đều đã đánh nhau, anh mau ra mặt giúp cậu ta đi!”
Thẩm Dũng mắng thầm ở trong lòng: “Mẹ nó, để cho tôi đi giúp người lúc đánh nhau, cô muốn tôi cũng bị đánh sao? Người phụ nữ ngu xuẩn!”
Có điều ngoài miệng lại nói: “Yên tâm, anh liền tới nói một chút với anh Bưu, xem ở mặt mũi cha anh, Anh Bưu hẳn là sẽ nể tình!”
Nắm đấm Anh Bưu cũng không đánh vào trên người Trình Kiêu, tay Trình Kiêu tựa như một thanh sắt thép cự kìm, nắm chặt cổ tay của anh ta, vô cùng chặt chẽ, để anh ta không cách nào tiến lên một chút mảy may.
Trên trán Anh Bưu nổi gân xanh, anh ta không nghĩ tới Trình Kiêu trông gầy gò vậy, lại có sức lực lớn như vậy.
Mà khí lực kia còn đang không ngừng gia tăng, anh ta cảm thấy tay mình như sắp bị bẻ gãy .
“Nhóc con, buông tay!” Anh Bưu cố nén đau đớn, cắn răng gầm nhẹ.
Trên tay Trình Kiêu còn đang tăng thêm lực đạo, Anh Bưu toán ra mồ hôi lạnh, cuồng loạn gầm nhẹ: “Buông tay ra nhóc con! Sau này cậu còn muốn sống ở nơi này sao?”
“Dừng tay!”
Thẩm Dũng nhìn thấy Trình Kiêu chiếm thượng phong, bỗng nhiên tăng tốc bước chân.
Điền Thúy Thúy cũng theo tới, lo lắng quát: “Trình Kiêu, mau buông tay ra!”
Trình Kiêu không để ý đến hai người, nhìn qua Anh Bưu, thản nhiên nói: “Nói xin lỗi tôi!”
Thẩm Dũng nhìn thấy Trình Kiêu thế mà không nể mặt anh ta, lạnh lùng nói: “Trình Kiêu, cậu biết anh ta là ai sao? Nếu cậu đắc tội anh ta, sau này quán bar cũng đừng hòng mở cửa!”
Nghe được câu này, Trình Kiêu mới buông tay ra, anh ta không muốn liên lụy đến chị Lạc Lạc.
Anh Bưu lập tức nằm trên ghế sa lon, toàn thân đều ướt đẫm.
Anh ta rất muốn ra tay, uy hiếp Trình Kiêu hai câu, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của Trình Kiêu kia, lập tức đem lời uy hiếp nuốt trở về. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Thẩm Dũng mỉm cười nói với Anh Bưu: “Anh Bưu, ba tôi là Thẩm Ngọc Hồng khách sạn Huy Hoàng. Đây là bạn học của tôi, không hiểu chuyện lắm.”
“Anh có thể cho tôi mặt mũi hay không, hôm nay việc này coi như xong!”
Hồ Bưu thầm mắng trong lòng: “Nể mặt mày, mày là cái thá gì! Cha mày đến nói lời này với tao còn tạm được.”
Có điều giờ phút này Hồ Bưu sẽ không nói loại lời này, anh ta cũng đang muốn tìm lối thoát.
Hắn ta hôm nay không mang người tới, đánh không lại Trình Kiêu, thế nhưng anh ta lại không thể nhận thua, lúc này Thẩm Dũng tới, vừa vặn cho hắn ta một mượn cơ hội xuống.
“Thì ra là công tử của anh Thẩm Ngọc Hồng, nếu cậu đã mở miệng, vậy khẳng định phải cho cậu mặt mũi.”
“Hôm nay việc này cứ tính như vậy, trở về dạy dỗ vị bạn học này, mặt khác, để cậu ta sau này cẩn thận một chút.”
Hồ Bưu âm trầm nói, cho dù ai đều có thể nghe ra ý uy hiếp bên trong lời nói.