CHƯƠNG 340
Một đoàn linh lực cường đại bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác không sai nhanh chóng rơi vào Cốc đại sư đang cấp tốc chạy trốn.
Cốc đại sư đột nhiên sinh lòng báo động, lông xanh toàn thân dựng lên, tốc độ tăng lên lần nữa, đạt tới cực hạn!
Nhưng cho dù tốc độ của ông ta nhanh tới mức nữa, cũng không nhanh bằng tốc độ linh lực công kích.
Một đạo lực lượng nhìn không thấy trực tiếp từ trên trời giáng xuống, nện ở đỉnh đầu Cốc đại sư, đập cả người ông ta vào trên mặt đất, toàn thân xương cốt vỡ vụn.
A!
Tất cả mọi người bỗng nhiên đứng lên, hoảng sợ nhìn chăm chú về một màn này!
Hết thảy mọi chuyện trước mắt, đã vượt qua cực hạn nhận biết của bọn họ!
Sau đó, toàn trường tĩnh mịch!
Lại qua một hồi, mới có người nói chuyện.
“Cốc đại sư, chết rồi sao?” Có người nhỏ giọng hỏi.
“Chết rồi, chết không thể càng chết nữa!” Có người ngu ngốc trả lời.
“Cậu ta đến tột cùng làm sao làm được! Khoảng cách lôi đài tới cửa, sợ là có gần trăm mét, cậu ta dùng phương pháp gì để giết Cốc đại sư?”
“Tôi đoán hẳn là một loại pháp thuật cường đại nào đó!”
“Thật sự là buồn cười, Cốc đại sư gì, tôi thấy Trình Thương Sinh mới thật sự là đại sư!”
Không biết là ai bỗng nhiên hô một tiếng: “Trình đại sư!”
Theo đó người thứ hai hô: “Trình đại sư!”
Sau đó là người thứ ba thứ tư, cơ hồ tất cả mọi người đều hô to: “Trình đại sư, Trình đại sư. . . . . .”
Toàn bộ hội trường đấu văn, chỉ có một thanh âm.
Trình đại sư!
Có lẽ, chỉ có danh xưng này, mới có thể xứng với người thần uy tay không giết người ngoài trăm thước!
Tiểu Ngọc ngơ ngác nhìn Trình Kiêu trên lôi đài, trên mặt tràn đầy sùng bái.
“Khó trách Trình đại ca không đánh bạc tại trận hắc quyền, khó trách lúc đưa cho Trần Phương mấy chục tỷ mà không nháy mắt một cái nào. Nếu như tôi có thể có pháp thuật nghịch thiên bực này, tôi cần gì phải quan tâm những của bạc kia!”
Tiểu Ngọc cảm thấy, một thế giới mới tinh, xuất hiện ở trước mắt cô ta.
Bây giờ chợt phát hiện, những phú nhị đại trước kia cô ta vô cùng hâm mộ, so với Trình Kiêu, chẳng phải là cái gì.
Trần Minh Vượng một mặt chấn kinh, cả người nhanh chóng co lại trên mặt ghế.
Trần Đại Giang nghi ngờ gầm nhẹ: “Ranh con, con làm gì?”
Trần Minh Vượng một mặt hoảng sợ nói: “Ba, con đã đắc tội Trình đại sư, sợ cậu ta trả thù, trốn trước. Các người tuyệt đối đừng nói từng gặp con!”
Trần Đại Giang kinh hãi, thấp giọng mắng: “Súc sinh, thần nhân như này cũng dám đắc tội, không muốn sống nữa! Muốn chết cũng không cần kéo chúng ta cùng mày chôn cùng!”