CHƯƠNG 306
“Trình Kiêu, ngại thật, tôi còn có chút việc nên muốn đi trước, ngày mai liên lạc lại nhé!” Trần Phương đã có được số điện thoại di động của Trình Kiêu, mặc dù cô ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Trình Kiêu, nhưng hôm nay thực sự không còn mặt mũi tiếp tục đối mặt Trình Kiêu nữa.
“Ơ, em có ý gì? Chúng ta có chuyện gì, sao anh không biết. . . . . .” Trần Minh Vượng bị Trần Phương lôi kéo rời đi, thắc mắc kêu lên.
Nhưng mặt Trần Phương lập tức càng đỏ hơn.
Trần Minh Vượng còn không lấy được phương thức liên lạc của Tiểu Ngọc, chỗ nào chịu đi? khí lực Trần Phương nhỏ, anh ta không nhúc nhích chút nào.
“Trần Phương, muốn về em về, thật vất vả mới gặp được bạn học cũ, còn chưa nói hai câu liền rời đi, em biết lễ phép hay không?” Trần Minh Vượng trái lại quát lớn Trần Phương.
Trần Phương tức đến ngực phập phòng kịch liệt, hận không thể cầm cây gậy đánh cho anh trai vô sỉ này một trận. Tại sao tôi muốn đi, còn không phải do anh muốn cua hướng dẫn du lịch của người ta!
Nhưng lời này Trần Phương nói không ra, chỉ có thể nhìn Trần Minh Vượng không muốn mặt mũi mà cứ bám theo người ta lôi kéo làm quen.
“Trình Kiêu à, chúng ta lâu rồi không gặp mặt , hôm nay có duyên gặp được, nhất định phải tâm sự. Hôm nay tôi mời khách, mang cậu chơi đùa khắp trấn Bắc Nham này.”
Nói rồi, Trần Minh Vượng đưa tay đi ôm bả vai Trình Kiêu, bị Trình Kiêu đưa tay ngăn trở.
“Tôi không hứng thú.” Trình Kiêu nhìn Tiểu Ngọc, nói: “Đi thôi!”
“Vâng.” Tiểu Ngọc nhu thuận đi theo Trình Kiêu rời đi.
Tay Trần Minh Vượng còn dừng ở giữa không trung, nụ cười dối trá trên mặt cũng thu lại trong nháy mắt, nhìn Trình Kiêu cười lạnh một tiếng: “Bạn học cũ, cậu đây là có ý gì?”
Trình Kiêu không có phản ứng anh ta, tiếp tục đi về phía trước. Tâm tư của gã Trần Minh Vượng, anh rõ hơn ai hết.
“Mẹ nó! Nếu không phải vì Tiểu Ngọc, cái đồ vô dụng như cậu cũng không xứng xách giày cho tôi!” Trần Minh Vượng vẻ mặt âm trầm thầm mắng.
Có điều, lúc này còn không thể trở mặt, dù sao Tiểu Ngọc là hướng dẫn du lịch của Trình Kiêu, bây giờ anh ta và Tiểu Ngọc còn không quen. Muốn cua được Tiểu Ngọc, nhất định phải thông qua Trình Kiêu làm người trung gian.
Bất đắc dĩ, Trần Minh Vượng đành phải nhịn xuống cơn lửa giận trong lòng, hấp tấp chạy tới, đi theo sau lưng Trình Kiêu.
“Bạn học cũ, chớ vội đi nha, nơi này có rất nhiều chỗ chơi vui, tôi dẫn cậu đi chơi?” Trên mặt Trần Minh Vượng lại lộ ra nụ cười tươi.
Trình Kiêu không thể không thừa nhận, nếu như so độ dày da mặt, mười người anh cũng không sánh bằng Trần Minh Vượng.
Cái tên Trần Minh Vượng này vẫn là giống như trước đây, không đạt mục đích, thề không bỏ qua.
Trình Kiêu vẫn không có phản ứng anh ta, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Minh Vượng tựa như cái đuôi, luôn đi theo Trình Kiêu, líu lo không ngừng bên tai Trình Kiêu.
Trần Phương hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào: “Quá mất mặt!”
Thế nhưng mà, cô ta lại lo lắng anh trai của mình sẽ hãm hại Trình Kiêu, chỉ có thể giậm chân một cái, cũng đi theo.
Rẽ qua một ngã rẽ, trước mặt mấy người xuất hiện một tòa lôi đài ngoài trời, phía trên có một quyền thủ người da đen và một quyền thủ người da trắng đang giao thủ đánh nhau.