CHƯƠNG 266
“Được, chú ba chú phải cẩn thận!” Tần Nam Thiên dặn dò.
“Vâng.” Tần lão tam gật đầu.
Quay người, Tần lão tam nhìn qua Trình Kiêu, không nói nhảm, trực tiếp vung ra một quyền.
“Nhóc con, dám nói lời diệt cả nhà Tần gia ta, cậu là người đầu tiên trong trăm năm qua!”
“Hôm nay, ta nghiền xương cậu thành tro!”
“Khai Sơn Quyền!”
Tần lão tam cũng là Tiên Thiên đại thành, có điều đã đến gần Tiên Thiên đỉnh phong, quyền ra, mang theo một con gió mạnh.
Người Tần gia trong lòng phấn chấn: “Thực lực Tam gia lại có tăng tiến, nếu như trận chiến này kết thúc, nhất định có thể tiến vào Tiên Thiên đỉnh phong!”
Tần Nam Thiên cũng tán đồng gật đầu: “Lão tam rất khá, chờ ta bước vào Hóa Cảnh, có thể cân nhắc giao vị trí gia chủ truyền cho chú ta!”
Thế nhưng là, một quyền mạnh mẽ của Tần lão tam, vừa tới trước mặt Trình Kiêu, như là mấy người Tần An lúc trước, trực tiếp bị một bàn tay Trình Kiêu đập bay.
Thân thể Tần lão tam, bay thẳng cho đến khi đụng vào cây cột đình nghỉ mát mới dừng lại.
Phun một ngụm máu, đưa tay chỉ Trình Kiêu, rồi ngẹo đầu, mất mạng tại chỗ!
“Em ba!” Tiếng Tần Nam Thiên kêu rên quanh quẩn trong trời đất.
Tần Nam Thiên bỗng nhiên quay đầu, nhìn hằm hằm Trình Kiêu: “Trình Thương Sinh, ta phải chém cậu thành muôn mảnh!”
Trình Kiêu thản nhiên nói: “Câu nói này ông đã nói hai lần, ta không muốn nghe lần thứ ba.”
Tần Nam Thiên tức đến mặt mo đỏ lên, hét lớn một tiếng: “Kiếm đến!”
Tần Vô Song ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên từ sau thành ghế móc ra một thanh kiếm dài ba thước, ném qua: “Cha, tiếp lấy Thanh Hồng kiếm!”
Tần Nam Thiên cầm trường kiếm nơi tay, khí thế theo đó bộc phát.
Sang sảng một tiếng, một tia hàn quang thoáng qua, Tần Nam Thiên rút kiếm ra, chỉ hướng bầu trời.
“Nhóc con, thanh kiếm này là mô phỏng danh kiếm Tam Quốc, chỉ cần thổi một hơi thì có thể chém dứt lông vũ khi chạm vào thanh kiếm. Hôm nay, có thể chết dưới thanh kiếm này, là vinh hạnh của cậu!”
“Long Môn Tam Điệp Lãng!”
Tần Nam Thiên quát một tiếng, trường kiếm ở trước ngực nhanh chóng múa một vòng, đột nhiên bổ về phía Trình Kiêu.
Theo đó, ông ta lại như vừa nãy, trường kiếm tiếp tục múa ở trước ngực, bổ về phía Trình Kiêu lần nữa.
Liên tiếp ba lần, nhưng, từ đầu tới cuối Tần Nam Thiên và Trình Kiêu vẫn duy trì khoảng cách, kiếm của ông ta, không làm bị thương Trình Kiêu chút nào.
Có điều, khi Tần Nam Thiên múa trường kiếm lần thứ ba, bên trên thanh kiếm kia lại như truyền ra thanh âm thủy triều, tựa hồ mang theo song thần uy thế mà tới.
Trình Kiêu trong lòng hơi động một chút: “Vậy mà hiểu được tích tụ lực.”
Khí thế Tần Nam Thiên lần nữa phóng đại, nhìn Trình Kiêu, lộ ra sự khinh miệt cười lạnh: “Nhóc con, kiếm thế đã thành, cậu nhất định phải chết.”