Chương 210
“Viên hạt châu này là cổ vật không sai, thời gian cụ thể hẳn là năm trăm năm trước, bề mặt hạt châu sáng bóng trơn trượt tinh tế tỉ mỉ, có giá trị không nhỏ!” Mộc Nhĩ nói.
Giang Trung Du cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Mộc Nhĩ lắc lắc đầu nói: “Tha thứ lão phu mắt vụng, chỉ có thể nhìn ra những thứ này.”
Hồ Đắc Lợi nói: “Giang đại lão, coi như viên hạt châu này là cổ vật, nhưng một hạt châu năm trăm năm trước, nhiều nhất cũng liền hơn mấy tỷ mà thôi, lại há có thể được xưng là bảo vật? Xem ra ông còn đang lừa gạt chúng ta!”
Giang Trung Du cười không nói, ánh mắt chuyển hướng Vương Chí Hòa, nói: “Vương lão tiên sinh, vị kia phía sau ông, không ra nhìn xem sao?”
Vương Chí Hòa mỉm cười, quay người nói với người đàn ông trung niên sau lưng: “Vậy liền mời Tùng Hạc tiên sinh xem một chút.”
Hồ Đắc Lợi giật mình, nói: “Chẳng lẽ là Tùng Hạc đại sư đến từ Tử Trúc Sơn ?”
Vương Chí Hòa có chút cười đắc ý nói: “Hồ tiên sinh ánh mắt như đuốc, chính là Tùng Hạc đại sư!”
Hồ Đắc Lợi ngưỡng mộ nói: “Tùng Hạc đại sư là thế ngoại cao nhân chân chính, không ngờ tới Vương lão tiên sinh thậm chí có thể mời đến, thất kính thất kính!”
Tùng Hạc tiên sinh hơi có chút đắc ý, gật gật đầu với Vương Chí Hòa, đi đến trước bàn.
Tùng Hạc tiên sinh không quan sát cẩn thận như Mộc Nhĩ, chỉ là đại khái nhìn thoáng qua, sau đó trung bình tấn dịch ra, hít ra thở vào, ra một chưởng với hạt châu kia.
“Hự!”
Một đạo linh lực yếu ớt, từ trong lòng bàn tay Tùng Hạc tiên sinh lộ ra, truyền vào bên trong hạt châu kia.
Có điều, hạt châu kia không có bất cứ động tĩnh gì, tựa như một viên thạch châu phổ thông.
Tùng Hạc tiên sinh quay đầu nhìn về phía Vương Chí Hòa, nói: “Vương lão tiên sinh, đây chính là một viên thạch châu phổ thông.”
Lão giả gầy trơ cả xương sau lưng Giang Trung Du bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Là chính ông trình độ không được, không biết bảo bối thật!”
Tùng Hạc tiên sinh giận dữ, bình thường người khác cung cung kính kính đối với ông ta, liền ngay cả đại nhân vật Vương Chí Hòa đều lễ kính có thừa, bây giờ lão giả sau lưng Giang Trung Du này lại dám xem thường ông ta!
“Ông nói thạch châu là bảo vật, vậy để chúng tôi kiến thức một chút đi?” Tùng Hạc tiên sinh cười lạnh, vừa rồi hắn ta đã đưa linh lực vào, nếu như viên hạt châu này là pháp khí, như vậy tất nhiên sẽ sinh ra hiệu quả.
Sự thật chứng minh, hạt châu này chính là một thạch châu bình thường.
“Vậy các cậu mở to hai mắt nhìn kỹ!” Tên lão giả kia đứng sau lưng Giang Trung Du, quái thanh quái khí nói, sau đó đi đến trước bàn.
Trong miệng hắn nói lẩm bẩm, hai tay giơ lên làm ra hàng loạt động tác lung tung đối với hạt châu, một tia linh lực mạnh mẽ hơn xa Tùng Hạc tiên sinh bị đưa vào thạch châu, sau đó hét lớn một tiếng: “Mở!”
Bỗng nhiên, thạch châu hiện lên một đạo ánh sáng xanh, trong phòng dâng lên một luồng ý lạnh, đám người cảm thấy toàn thân sảng khoái!
Mọi người kinh hãi, cùng nhau sững sờ!
Hồ Đắc Lợi bỗng nhiên đứng lên, khiếp sợ nói: “Thạch châu lại có công hiệu này!”