CHƯƠNG 176
Tôn Mạc tức giận phập phồng ngực, bất đắc dĩ cầu cứu Tôn Đại Hải: “Ba, ba coi mẹ nói gì kìa!”
Tôn Đại Hải ho nhẹ một tiếng, nói: “Ba thấy con nên đi cùng với Trình Kiêu, dù sao nó mới là chồng của con.”
Tôn Mạc không nhịn được trừng to mắt, không dám tin nhìn Tôn Đại Hải: “Ba, không phải đâu, đến tột cùng anh ta cho các ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì mà ngay cả ba cũng nói giúp anh ta.”
Tôn Đại Hải nghiêm mặt, nghiêm túc nói: “Ba nói là sự thật, cũng không thiên vị ai!”
Trình Kiêu hiểu rõ tâm sự của Tôn Đại Hải là muốn thông qua Tôn Mạc hòa hoãn quan hệ với Trình Kiêu.
Có điều, việc Trình Kiêu suy nghĩ bây giờ, lại là thi đấu trong miệng Tôn Mạc, chẳng lẽ Tạ Thiên Hoa và Tần Vô Song đánh cược, là cử hành ở Phỉ Thúy Các của Đại Hoa Thế Kỷ?
Trình Kiêu càng nghĩ càng thấy có khả năng, Hà Tây ở giữa Tần Châu và Vị Hà, vì công bằng, Tạ Thiên Hoa và Tần Vô Song đánh cược cố ý ở tại Hà Tây nơi mà không phải là thế lực của cả hai bên.
Ninh Lan yêu cầu thì Trình Kiêu không đành lòng làm trái, ngày mai anh sẽ cùng Tôn Mạc đến Đại Hoa Thế Kỷ.
“Thật đúng là đúng dịp.” đáy mắt Trình Kiêu lộ ra một vòng ý cười.
Tôn Mạc thỏa hiệp, Ninh Lan căn dặn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, ngày mai nhất định phải để ý kỹ Mạc biết không!”
“Yên tâm ạ, có con ở đây, ai cũng không thể ức hiếp cô ấy.” Trình Kiêu mỉm cười đáp ứng.
Cơm nước xong xuôi, Trình Kiêu lấy cớ có việc, đi ra ngoài một chuyến.
Đi đến chỗ thang lầu, Trình Kiêu móc ra tấm danh thiếp Ngô Quốc Thuận đưa anh.
“Ai vậy?” Trong điện thoại vang lên giọng nói uy nghiêm của Ngô Quốc Thuận.
Trình Kiêu trực tiếp hỏi: “Ngày mai Tạ Thiên Hoa và Tần Vô Song hẹn đánh cược ở Đại Hoa Thế Kỷ đúng không?”
“Ngài là Anh Trình!” Giọng Ngô Quốc Thuận lập tức cung kính: “Không sai, Hà Tây là địa bàn Mã đại lão, Tạ gia và Tần công tử đều không có thế lực ở đây, mà Phỉ Thúy Các là sòng bạc quy mô lớn nhất toàn bộ Lĩnh Nam, cho nên bọn họ lựa chọn Hà Tây.”
“Tôi đáp ứng điều kiện của ông, ngày mai tôi sẽ tự đi đến Phỉ Thúy Các.” Trình Kiêu thản nhiên nói.
“Quá tốt rồi, tôi sẽ nói với Tạ gia!” Giọng Ngô Quốc Thuận kích động.
. . . . . .
. . . . . .
Đại Hoa Thế Kỷ, bãi đậu xe ngầm.
Lý Lỗi là bảo vệ thuộc công ty quản lý của Đại Hoa Thế Kỷ, đã ngoài ba mươi, sáng sớm hôm nay, giám đốc mà bình thường nửa tháng khó gặp một lần, đột nhiên dẫn theo sáu tên quản lý thủ hạ, xuất hiện ở bãi đỗ xe ngầm.
“Trương đội, cậu đi cử mấy đội viên, hôm nay dù như thế nào cũng phải coi chừng chỗ đậu ở cửa thang máy! Đến lúc ấy thiếu một chỗ đậu xe, cậu cứ đóng gói chăn đệm cút đi!” Giám đốc mặc áo sơ mi trắng nghiêm túc nói.
Trương đội dáng người khôi ngô, là kẻ đi cửa sau vào, phía trên có lãnh đạo chiếu cố, bình thường dù là giám đốc cũng phải nể vài phần mặt mũi anh ta.
Nhưng hôm nay vậy mà trực tiếp nói lời dứt khoác, khiến Lý Lỗi bên cạnh nghe được mà kinh ngạc trong lòng.
Thế nhưng là càng làm cho Lý Lỗi kinh ngạc là, vị Đội trưởng Trương thường ngày không thèm nghe lời giám đốc vậy mà hôm nay lại ngoan ngoãn nghe lời, vỗ ngực cam đoan.