Chương 1669
“Hôm nay tuyệt đối không thể để con súc sinh này rời khỏi nơi này, nếu không e là thế giới sẽ đại loạn!”
“Chít!”
Chồn vàng Tử Mộc giống như thị uy, nó rít gầm một tiếng với Trình Kiêu.
Trong mắt Trình Kiêu khá lạnh nhạt, bước một bước ra, cả người lơ lửng ở trên hư không, chắp tay đứng đó.
“Ngươi thật sự cho răng ta không làm gì được ngươi sao?”
Chồn vàng Tử Mộc nhe răng múa vuốt đối với Trình Kiêu, có ý rất khiêu khích.
Một con yêu thú gần như bất tử, trên người kế thừa huyết mạch của linh thú thượng cổ, thực lực tương đương với Kim Đan Cảnh của người tu tiên Tuy chồn vàng Tử Mộc bị phong ấn ngàn năm, thực lực chỉ khôi phục một nửa, nhưng một tu sĩ Kim Đan Cảnh, cho dù chỉ có thực lực một nửa cũng có thể miểu sát người tu tiên cấp bậc dưới Kim Đan.
Nếu Trình Kiêu chỉ là một người tu tiên bình thường, gặp phải chồn vàng Tử Mộc, anh ngay cả chạy trốn cũng không làm được.
Nhưng tuy Trình Kiêu chỉ là người tu tiên trong Luyện Khí tam cảnh, cảnh giới thứ hai Thông Thần Cảnh, nhưng anh lại là đại đế Thương Khung uy áp vạn giới trọng sinh.
Anh sở hữu bí thuật và thần thông vượt qua cảnh giới của mình, đối phó với 1 con chồn vàng Tử Mộc bị phong ấn ngàn năm, vẫn có thể làm được.
Chồn vàng Tử Mộc lần nữa rít gầm một tiếng với Trình Kiêu, nó giơ cái vuốt sắc lên, vỗ về phía Trình Kiêu.
Một vuốt tùy ý của nó có thể xé toạc không khí, không gian cũng bị gấp lại.
Trên người Trình Kiêu đột nhiên trào ra một cỗ khí tức cổ xưa, cả người đứng ở trên không, để mặc cho bộ vuốt của chồn vàng Tử Mộc cào về phía người anh Trên không cơ thể của Trình Kiêu đột nhiên biến mất từng chút, thì ra đó chỉ là một tàn ảnh.
“ÁI” Tiểu Cúc vẫn lo lắng phát ra tiếng kêu, không biết Trình Kiêu đã đi đâu.
“Quang Âm!”
Vào lúc này, một giọng nói giống như tiếng hát cửu thiên, giống như đang vang vọng trong cả trời đất Bóng dáng của Trình Kiêu lại xuất hiện ở cách đẳng sau chồn vàng Tử Mộc 10m.
Nhưng khi xuất hiện lần nữa, tóc của Trình Kiêu đã biến dài, mái tóc vốn đen tuyền, cũng biến thành màu xám trắng, nhìn trông như thầy giáo dạy học từ trong tranh thời không bước ra, một ánh mắt một cử chỉ đều toát ra phong vị tang thương.
Chồn vàng Tử Mộc dường như cảm nhận được nguy hiểm rất lớn, nó lớn tiếng rít lên với Trình Kiêu, sau đó nhảy ra.
Nhưng cơ thể của nó đột nhiên không thể cử động.
Hơn nữa lực lượng của nó đang từ từ yếu đi, đang khôi phục lúc bị phong ấn.
“Ta dùng ba mươi năm tuổi thọ, đổi lấy dòng thời gian chảy ngược ba mươi phút, giết ngươi vào lúc ngươi yếu nhất.”
Ba mươi phút trước, chồn vàng Tử Mộc vẫn bị phong ấn trong Vạn Mộc Phong Linh Trận, lão tổ của nhà họ Mạc vẫn chưa phá hoại đại trận.
Ba mươi phút này là giao điểm rất quan trọng, nếu thời gian dài hơn, cho dù Trình Kiêu dùng tuổi thọ hiến tế cũng không thể.
khiến dòng thời gian chảy ngược.
Chồn vàng Tử Mộc cuối cùng đã sợ hãi, nó bị thời gian và không gian giam cầm, liêu mạng nhe răng múa vuốt với Trình Kiêu, phát ra những tiếng rít gầm phân nộ.