Chương 1608
Trái tim treo trên cổ họng của Thư Nam cuối cùng cũng trở lại chỗ cũ.
Trong cẩm địa ở phía sau núi của Chân Vũ Tông.
Sắc mặt của Lý Huyền Phong càng tái nhợt hơn, vẻ mặt nghiêm túc: “Trình đại sư quả nhiên danh bất hư truyền, chúng ta hao phí nhiều chân khí như vậy, không ngờ vẫn không làm gì được anh tạ!”
“Các vị trưởng lão, chuẩn bị khai Ngũ Phong Giảo Sát!” Vẻ mặt của Lý Huyền Phong trở nên nghiêm túc.
Mấy gã trưởng lão mặc đạo bào kia lộ vẻ mặt khiếp sợ: “Tông chủ, Ngũ Phong Giảo Sát quá hao phí tu vi, hơn nữa dùng Ngũ Phong Giảo Sát để đối phó với một mình Trình đại sư sợ là có chút dùng dao mổ trâu giết gà!”
Một gã trưởng lão khác cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy tông chủ, Ngũ Phong Giảo Sát hoàn toàn là lãng phí, có lẽ tăng thêm lực lượng của một ngọn núi là có thể tiêu diệt được Trình đại sư!”
Lý Huyền Phong lộ vẻ mặt nghiêm túc: “Sư tử võ thỏ cũng phải dùng toàn bộ sức lực. Thực lực của Trình đại sư hiển nhiên không thể lấy lẽ thường để suy luận, cho nên, chúng ta nhất định phải dùng công kích mạnh mẽ nhất, cố gắng một kích giế t chết!”
“Vâng!”
Mấy tên trưởng lão bị Lý Huyền Phong thuyết phục.
“Bắt đầu!” Lý Huyền Phong khoanh chân ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, đánh ra một đạo chân khí hùng hậu về phía một trong những cây cột đá bạch ngọc.
Mấy gã trưởng lão còn lại cũng phân biệt đánh ra một đạo chân khí hướng về phía mấy cây cột đá bạch ngọc khác.
Những đệ tử còn lại dùng toàn bộ sức lực để duy trì hoạt động của đại trận.
“Ngũ Phong Giảo Sát!”
Lý Huyền Phong hét lớn một tiếng, năm cây cột đá bạch ngọc lập tức lóe lên ánh sáng xanh.
Trong đại trận, Trình Kiêu và Thư Nam đang di chuyển rất nhanh, dường có cảm giác, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Năm ngọn núi to lớn như trước trực tiếp rơi thẳng xuống hai người, hoàn toàn che khuất bầu trời trên đỉnh đầu hai người.
Thư Nam lộ vẻ lo lắng: “Làm sao bây giờ? Cứ như vậy cũng không được! Nhất định phải nghĩ cách phá đại trận này mới được!”
Vẻ mặt của Trình Kiêu không hề thay đổi, nhìn năm ngọn núi khổng lồ trên bầu trời, tâm niệm vừa động, một cây cung dài cổ xưa xuất hiện trong tay anh “Là cây cung đó!” Thư Nam vẫn còn nhớ rõ cây cung này. Lúc trước, Trình Kiêu đã dùng cây cung này bắ n ra một mũi tên kinh thiên động địa, tiêu diệt tổ hồn Hạ Bạt, khiến nó thoát khỏi khống chế.
Tuy nhiên, anh ta từng nghe nói về việc dùng cung bắn nhạn, cũng có người dùng cung bản rồng. Thậm chí lúc trước Trình Kiêu còn từng dùng cung bắn quỷ.
Nhưng mà, anh ta chưa từng nghe nói về việc dùng cung bắn núi cả!
Ngọn núi lớn như vậy, cung tiễn lại nhỏ như vậy, cho dù có thể bắn trúng thì có ích lợi gì?
Trình Kiêu không để ý tới suy nghĩ kì lạ trong đầu Thư Nam, anh bước về phía trước một bước, tay trái cầm cung, tay phải kéo dây cung.
Trong chốc lát, toàn bộ không gian xung quanh dường như hơi chấn động.
Sau đó, lấy Trình Kiêu làm trung tâm, linh khí trong phạm vi trăm thước điên cuồng xao động.