Chương 1597
Kano William kinh ngạc, nhiên Trình Kiêu với vẻ khó tin: “Ôi, cao thủ phương Đông thân ái, anh đúng là hào phóng, chắc chắn đại nhân Satan sẽ phù hộ anh!”
“Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi!” Dứt lời, Trình Kiêu nhảy nhẹ.
một cái, bay lên trên Thiên Đài.
Trình Kiêu khẽ động tâm niệm, Tiên Thiên linh căn trong nhắn trữ.
vật quay vòng ở nơi cách trên đầu anh ba mét, linh lực thuộc tính mộc mạnh mẽ tản ra.
“Có lẽ linh lực thuộc tính mộc ẩn chứ bên trong đủ để tôi tu luyện Mộc Linh Thể đến cảnh giới cao nhất”
Trình Kiêu nhìn Kano William còn đang đi lại khắp nơi, anh bấm mấy cái ấn quyết huyền ảo, bày trí trận pháp phòng ngự xung quanh mình, bắt đầu luyện hoá Tiên Thiên Linh Căn.
Trước cổng Đại học Y Hà Tây, một thanh niên mặc đồ đen đứng yên lặng dưới gốc cây tùng ven đường mấy tiếng đồng hồ.
Chàng thanh niên rất tuấn tú, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, trông hơi lạnh lùng.
Các sinh viên đi qua đều không kìm được đưa mắt nhìn anh ta, không phải vì anh ta đẹp trai, cũng không phải vì anh ta lạnh lùng, mà bởi vì hai tháng nay hầu như ngày nào anh ta cũng đứng dưới gốc cây tùng chờ đợi một người bất chấp nắng mưa.
Thắp một ngọn đèn cả đêm nghe tiếng sáo cô độc. Chờ một người ba bốn năm luân chuyển.
Giống như lời bài hát của Hoa Tư Dẫn, không biết chàng thanh niên đó đã chờ bao nhiêu năm luân chuyển rồi.
Sau giờ tan học, thông thường Chung Phi Vũ đều cúi đầu bước đi, sau đó đến trạm xe bus cách đó năm mươi mét đợi xe bus về nhà.
Nhưng từ khi cô tốt bụng cứu một người, sau khi vết thương của người đó lành, thói quen cuộc sống yên lặng và đều đặn của cô đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Người này đương nhiên chính là Thư Nam biến mất đã lâu.
Sau khi được Chung Phi Vũ cứu, Thư Nam chưa từng quay lại, bởi anh ta phát hiện trong cuộc sống của mình, ngoài tu luyện lại có thêm một thứ quan trọng nữa, thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Cũng không thể nói là ‘thứ, bởi thứ này là một người sống.
Hôm nay Chung Phi Vũ mặc một chiếc áo gió dài màu đỏ sẫm dành cho nữ, mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, trông cô thêm phần già dặn, bớt đi phần quyến rũ.
Nhưng vẫn đẹp một cách nổi bật.
Thư Nam đứng dưới gốc cây tùng ở cổng trường dường như đã cảm nhận được, anh ta quay đầu nhìn về phía cổng trường Ngay lập tức, đôi lông mày nghiêm túc của Thư Nam giãn ra.
Nhưng Chung Phi Vũ đã quen rồi, cô quay đầu lại theo thói quen và nhìn dưới gốc cây tùng ở cổng trường, bất kể gió mưa hay sương tuyết.
Dường như thanh niên đó chưa bao giờ vắng mặt.
Ngày hôm nay cũng vậy!
Chung Phi Vũ chỉ đành chuyển hướng bất đắc dĩ, đi về phía chàng thanh niên dưới gốc cây.
Cô gái xinh đẹp trang nhã, tươi tắn giỏi giang, chàng trai cao ráo tuấn tú, khí chất lạnh lùng Đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Chung Phi Vũ tới gốc cây, đứng cách chàng thanh niên hai mét, bất đắc dĩ nhìn anh ta: “Chẳng phải tôi đã bảo anh sau này đừng đến đón tôi nữa rồi sao?”
Nói tới đây đều tại đám côn đồ không có mắt đó, nếu không phải chúng muốn trêu ghẹo Chung Phi Vũ thì Thư Nam cũng sẽ không tới đây chờ cô tan học mỗi ngày.