Chương 1551
Thương này nhanh hơn thương trước, góc độ cũng xảo trá hơn.
Khi đòn tấn công đến gần, ngọn thương thực sự biến thành hàng chục bông hoa thương, giống như hàng chục con linh xà, tấn công Trình Kiêu từ mọi hướng.
Đột nhiên trong quanh người Trình Kiêu phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, những con linh xà đột nhiên đụng vào, rồi biến mất không còn tăm tích.
“Đến lượt tôi.”
Tiếng nói nhàn nhạt vang lên, Trình Kiêu bước tới, đánh một quyền vào Lạc Vô Minh.
“Đoạn sơn thức!”
Sắc mặt Lạc Vô Minh ngưng trọng, đột nhiên vung thương trong tay, một màn sáng màu tím nhàn nhạt chặn ở trước mặt ông ta.
Thương chỉ như phong của Lạc gia như bị đóng chặt.
Sầm!
Trình Kiêu đánh một quyền vào bức màn sáng kìa, màn sáng vỡ vụn, Lạc Vô Minh lại lùi thêm mấy bước nữa “Phân thủy thức!”
Trình Kiêu không dừng lại, lại đánh thêm một quyền.
Lạc Vô Minh đột nhiên xoay người bỏ chạy, Trình Kiêu tăng tốc, đuổi theo.
“Ngay bây giờ!”
Khi đến rìa sân vận động, Lạc Vô Minh bất ngờ quay lại, hét lên, lại đâm thương về phía Trình Kiêu.
“Bá vương hồi mã thương!”
Mọi người đều kích động đứng lên Một thương này, là chiêu thương mạnh nhất của Lạc gia!
Rất bất ngờ, khiến người ta khó phòng bị.
Nhưng đáng tiếc là, Bá vương hồi mã thương uy lực mạnh mẽ, rất mạnh kia, trước bàn tay trắng nốn của Trình Kiêu, thì lại như đậu phụ dễ dàng bị nghiền nát, không chịu nổi một đòn.
Cuối cùng, Trình Kiêu đánh một chưởng vào ngực Lạc Vô Minh, đánh Lạc Vô Minh thổ huyết bay ngược lại Đường đường là gia chủ Lạc gia, đệ nhất cao thủ giới võ đạo Giang Nam, mà ở trước mặt Trình Kiêu, vẫn chỉ chống đỡ được ba chiêu Nhưng mà, phải biết là vừa rồi nhiều cao thủ bao vây tấn công Trình Kiêu, cũng chỉ trụ được ba chiêu dưới tay Trình Kiêu.
Một mình Lạc Vô Minh, gần như sáng ngang với toàn bộ cao thủ trong giới võ đạo Giang Nam.
Thực lực Lạc Vô Minh là Tông sư đỉnh phong, vậy lão tổ Lạc gia Lạc Vô Cực, sẽ là thực lực gì?
Cảnh giới trong truyền thuyết của giới võ đạo, rốt cuộc là cái dạng gì?
Trong lòng Trình Kiêu không hỏi nghỉ ngờ, còn hơi chờ mong.
Trình Kiêu nhìn Lạc Vô Minh đang quỳ một chân trên mặt đất, không giết anh ta, quay người đi về phía Lạc Tuyết Kỳ, cho dù nói thế nào, thì ông ta vấn là cha của Lạc Tuyết Kỳ.
Trình Kiêu chỉ muốn giúp Lạc Tuyết Kỳ có được tự do, còn việc trong nhà của Lạc gia, anh sẽ không tham gia.
Lạc Vô Minh ngẩng đầu lên, một mặt xấu hổ phẫn nộ, ông ta không ngờ mình lại bị đánh bại.
Ông ta xưng bá ở giới võ đạo Giang Nam nhiều năm như vậy, sao có thể cam tâm thua trong tay một tên vô danh tiểu tốt?
Lạc Vô Minh nhìn sang đám người Thạch Côn, nghiêm nghị hét lên: “Các vị, giới võ đạo Giang Nam, tuyệt đối không bao giờ cho phép người ngoài giương oai ở đây!”
“Mọi người cùng hợp lực với tôi, hạ gục tên tiểu tử này, rồi đuổi nó ra khỏi giới võ đạo Giang Nam của chúng ta!”
Không có người đáp lại, hiện trường có chút lạnh lẽo.