Chương 1388
Còn những ông chủ lớn như Thành Đạt và Viên Tiêu cũng thấy rò mò, rồi cười ha ha nói: “Xem ra cậu sinh viên này có nhiều chuyện đáng tìm hiểu lắm đây!”
Trần Thần nhíu mày nhìn Đặng Gia Luân với sắc mặt rất nghiêm túc: “Trình Kiêu là bạn tôi.”
Cô ta chỉ nói một câu thế thôi, nhưng thái độ rất kiên quyết.
Đặng Gia Luân cười lạnh: “Cô là người được mời đến tham dự thôi, cậu ta là bạn cô thì sao nào?”
“Đây là hội trường của công ty giải trí WMY và công ty giải trí SN chứ không phải hội trường của Trần Thần cô, những sinh viên không liên quan gì đến đại hội sáp nhập này nhanh biến khỏi đây!”
Câu nói này của Đặng Gia Luân khiến rất nhiều sinh viên trốn vào.
hóng chuyện thấp thỏm không yên.
Trương Tư Tổ lạnh lùng hét lên: “Tại sao? Chúng tôi có thư mời mà, anh dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi ra?”
Đặng Gia Luân khinh thường nhìn anh ta rồi cười lạnh nói: “Mỗi thư mời chỉ dành cho một người vào cổng, nếu các cậu có thư mời thì tôi sẽ để cậu ta ở lại.”
“Các cậu có thư mời chứ?”
Hiển nhiên Đặng Gia Luân biết rõ chuyện các bạn sinh viên dùng chung một tấm thư mời.
Trương Tư Tổ đỏ mặt không nói gì thêm, bởi vì họ vào đây chỉ bằng một tấm thư mời thật.
Cầm Thú lạnh lùng nói: “Trên thư đâu có ghi mỗi thư mời chỉ dành cho một người đi vào, bảo vệ cũng có ngăn chúng tôi lại đâu, anh dựa vào đâu mà nói thế?”
Đặng Gia Luân ngẩng đầu, sắc mặt cực kì kiêu căng: “Vì đây là tỉnh Tây Hải, tôi nói một thư mời chỉ dành cho một người đi vào thì người thứ hai không được vào.”
Ngông cuồng, ngang ngược, hung hăng!
Thái độ của Đặng Gia Luân khiến mọi người rất bất ngờ!
“Đặng Gia Luân bá đạo quá.”
“Anh ta nói đúng, đây là Tây Hải, là địa bàn của nhà họ Đặng của anh ta”
“Tỉnh Tây Hải là tỉnh ở biên giới tây bắc Á tộc, nhà họ Đặng kinh doanh ở đây đã lâu. Trời cao hoàng đế xa, thế lực nhà họ Đặng đã ăn sâu bén rễ khắp tỉnh rồi.”
“Tôi nghe nói ở Tây Hải nhà họ Đặng còn âm thầm nuôi lính đấy.”
“Thật ư? Hèn gì Đặng Gia Luân lại hung hăng thế kia!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán, nhưng chẳng ai dám chỉ trích gì về thái độ hung hăng của Đặng Gia Luân.
Lâm Hiểu Lộ và Vũ Thi Hàm cùng nhìn Đặng Gia Luân với ánh mắt đầy sùng bái, trong showbiz, chắc chỉ có Đặng Gia Luân là ngôi sao duy nhất dám hung hăng thế này.
Lâm Hiểu Lộ và Vũ Thị Hàm khinh thường nhìn Trình Kiêu, trong lòng cười lạnh nói: “Hừ, đang ở đất Tây Hải này mà cậu ta dám chọc Đặng Gia Luân, đúng là tự rước lấy nhục!”
Hồ Phong ngồi ở hàng ghế đầu nhíu mày nói: “Này lão Hoắc, ở Tây Hải này không ai dám chọc nhà họ Đặng cả, lần này Trần Thần gặp phiền phức rồi.”
Hoắc An nói: “Không sao đâu, mục tiêu của Đặng Gia Luân là cậu sinh viên đó mà, chắc cậu ta sẽ không gây khó dễ cho Trần Thần quá mức.”
“Hơn nữa đang ban ngày ban mặt mà Đặng Gia Luân dám giết người phóng hỏa ư? Cùng lắm là nhục nhã cậu chàng đó thôi, không có chuyện gì đâu.”
Trình Kiêu nhìn Đặng Gia Luân hung hăng thế kia nhưng sắc mặt vẫn rất bình thản, rồi anh nói: “Nếu tôi không đi thì sao? Anh muốn làm gì?”