Chương 1362
Sắc mặt Trình Kiêu không thay đổi nói: “Chỉ có sống sót mới có cơ hội trở thành người chiến thắng. Vấn còn cơ hội để xem một màn kịch hay.”
Bốp, bốp, bốp!
Một tràng pháo tay vang lên nhịp nhàng từ xa đến gần.
“Hay lắm, tuyệt vời!”
“Nhà họ Hoắc các người định diễn phim vì việc nước quên tình nhà sao?”
Một nhóm người đi vào, người dẫn đầu không ai khác chính là Cung Thu Thiện gia chủ nhà họ Cung Lực chú ý của nhà họ Hoắc đều đổ dồn vào người Hoắc Tư Nam, thậm chí họ còn không phát hiện ra người nhà họ Cung đang đứng ngoài cửa.
Cung Tú Thiện mỉm cười bước vào, sau lưng ông ta là một ông cụ mặc vest xám, sau lưng ông cụ là Cung Hạo đang ngồi trên xe lăn.
Người nhà họ Hoắc khẽ giật mình, Hoắc Minh vội vàng nở nụ cười nói: “Cung gia chủ, sao ông lại tới đây?”
“Anh Thành Ngọc, anh cũng tới à!”
Hoắc Minh nhìn Cung Hạo đang mặt đầy dữ tợn ngồi trên xe lăn: “Vết thương của Tiểu Hạo không có gì nghiêm trọng chứ?”
Cung Hạo hừ lạnh phớt lờ Hoắc Minh.
Cung Thành Ngọc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, mặt cười nhưng lòng không cười nói: “Con gái của ông ra tay quá nhẹ, không chết được đâu!”
Hoắc Minh cau chặt mày, mặc dù đã sớm đoán trước người nhà họ Cung chắc chắn sẽ sẽ tìm tới hỏi ông ta, nhưng thái độ của Cung Thành Ngọc hẳn sẽ không đến mức tệ như bây giờ.
Dù sao ông ta cũng là bố vợ tương lai của Cung Thành Ngọc.
Thái độ của Cung Thành Ngọc khiến Hoắc Minh nóng lòng muốn giải thích rõ ràng với ông ta.
“Cung gia chủ, anh Thành Ngọc, chuyện này e là đã có đôi chút hiểu lầm rồi. Vừa rồi tôi đã hỏi con gái, vết thương của Tiểu Hạo không phải do con bé gây ra.”
Vẻ mặt Hoắc Minh sa sầm nhìn Trình Kiêu, căm hận nói: “Mà là do tên nhãi này làm!”
Cung Hạo ngồi trên xe lăn đột nhiên rống to: “Hoắc gia chủ, con gái Hoắc Tư Nam của ông đã quyến rũ ba tôi, sau đó vào ngày trước khi kết hôn với ba tôi đã quyến rũ tôi. Lòng tôi quyết chí.
vững vàng nên mới không bị cô ta cám dỗ, vì vậy cô ta thẹn quá hóa giận đã tìm đồng lõa đến đánh tôi thành kẻ tàn phế.”
“Hiện tại ông còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao, người nhà họ Hoắc các ông có còn chút lương tâm nào không?”
Lời nói của Cung Hạo giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, khiến tất cả mọi người nhà họ Hoắc đều choáng váng.
Lồ ng ngực Hoắc Tư Nam phập phồng kịch liệt, sắc mặt đỏ bừng lên chỉ ước gì có thể xé Cung Hạo ra thành mảnh vụn: “Anh không biết xấu hổ!”
Gần như lấy hết cả rừng làm thành giấy cũng không thể viết ra cho đủ sự đê tiện của Cung Hạo.
Mặt Hoắc Kim Bình đầy khó hiểu: “Cậu Cung, lời của cậu có Rõ ràng tối hôm qua cậu…
“Tôi cái gì? Ngày mai cô ta đã gả cho ba tôi, cậu cảm thấy tôi còn có thể làm gì? Đừng nói là cậu muốn vu khống tôi dám động đến người phụ nữ của ba tôi đấy nhé?” Cung Hạo vội vàng cắt ngang Hoắc Kim Bình.