Chương 1349
Nhà của bạn học Điểm Hương quả thật rộng lớn, còn là một tòa biệt thự độc lập.
Xem ra bạn học này của Điểm Hương vô cùng giàu có.
Điểm Hương và Trình Kiêu đứng trước cửa biệt thự.
“Đợi đã, tôi gọi điện cho Tư Nam!” Điểm Hương nói rồi lấy điện thoại di động ra.
Điểm Hương nói vài câu rồi cúp điện thoại.
“Cậu ấy sẽ lập tức ra đón chúng ta.” Điểm Hương nhìn Trình Kiêu nói.
Trong sân của biệt thự, đầu tiên là một con Husky hấp tấp chạy ra, theo sau nó là một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu trắng đi ra từ trong phòng khách.
“Điểm Hương!”
Cách cánh cổng lớn đăng xa, cô gái vui vẻ gọi một tiếng.
“Tư Nam!” Điểm Hương cũng lộ vẻ kích động, giống như hai chiến hữu đã mấy chục năm không gặp mặt Cửa sắt được mở ra, hai cô gái ôm chầm lấy nhau, nước mắt tuôn rơi.
“Mau, mau vào!” Hoắc Tư Nam bình tĩnh lại, chìa tay ra hiệu mời vào, cũng chào hỏi Trình Kiêu.
Sắc mặt Điểm Hương đỏ lên, nhìn Trình Kiêu nói: “Để cậu chê cười rồi, Trình Kiêu. Đây chính là bạn học của tôi, Hoắc Tư Nam.”
“Đây là bạn tốt của tớ, Trình Kiêu.”
Điểm Hương giới thiệu hai người với nhau.
nói!” Hoắc Tư Nam nói.
Trình Kiêu tiến vào phòng khách tầng một, liếc nhìn một lượt, trang trí trong nhà rất có phong cách, khiêm tốn mà tao nhã, chắc hẳn chủ nhân căn nhà phải là một người trưởng thành có học thức cao.
Phòng này hẳn không phải là của Hoắc Tư Nam.
Trình Kiêu và Điểm Hương ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da màu be, ngồi rất thoải mái, mềm mại mà không bị chùng xuống.
Hoắc Tư Nam rót hai chén trà cho Trình Kiêu và Điểm Hương, đặt lên chiếc bàn gỗ cứng màu trắng trước ghế sofa.
“Chạy cả quãng đường chắc mệt lắm, uống cốc trà trước đãi”
Trình Kiêu cầm tách trà lên, tỉ mỉ quan sát cô bạn cùng lớp tên Điểm Hương. Dáng người cao, xinh đẹp và rất có khí chất, trông giống như một cô gái xuất thân trong một gia tộc lớn.
Tuy nhiên, bỏ qua vẻ xinh đẹp bên ngoài này, Trình Kiêu có thể nhìn thấy điều gì đó sâu sắc hơn.
Giữa hai đầu lông mày của cô gái có vài nếp nhăn, theo tuổi tác và chất lượng cuộc sống mà nói, làn da của cô lúc này chắc chắn sẽ không có nếp nhăn, đó là vết nhăn do thường nhíu mày lâu ngày để lại.
Từ đó, có thể phán đoán rằng cô gái này hẳn đã phải sống trong tình trạng u uất một thời gian dài.
Vừa rồi còn có cảnh hai người ôm nhau khóc khi vào cửa, có thể thấy rằng Điểm Hương cũng đã biết chuyện xảy ra với Hoäc Tư Nam “Ngôi nhà này là do mẹ tớ để lại cho tớ, đó là tài sản duy nhất mà tớ có thể kiểm soát.” Hoắc Tư Nam rót cho mình một tách trà, ngồi đối diện với Trình Kiêu và Điểm Hương, nở một nụ cười, nhưng có hơi khổ sở.
Trình Kiêu không nói chuyện, anh không có hứng thú chuyện riêng của người khác.
Điểm Hương nhìn Hoắc Tư Nam hỏi: “Cậu thật sự phải làm vậy sao? Đối phương còn lớn hơn ba cậu! Nếu như…”
Điểm Hương chưa kịp nói xong, Hoắc Tư Nam đã vội vàng cắt ngang lời cô.